Sắc mặt Từ Ân nhợt nhạt vô cùng, lúc trở về sau buổi ăn liền nôn thốc nôn tháo một trận, cả người say sẩm đến đứng cũng không vững.
Dương Tịnh Dĩnh đứng ở cạnh vắt khăn ấm thật khô, hồi sau mới lau qua tay cho cô.
Đợi đến khi chủ tử nàng say giấc mới ổn an ở bên cạnh canh gác.
Hai tay Dương Tịnh Dĩnh nắm chặt lại không biết đã thành quyền từ bao giờ, trong mắt nàng có sát khí trùng trùng, dưới viền con ngươi còn có cả nỗi căm hận đến ngứa cả cốt tủy.
Chuyện này, cả những chuyện trước kia, nàng tuyệt sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào dám đánh tâm cơ không sạch sẽ lên người chủ tử nàng.
Bất kể là ai cũng không đờn phép.
.
Bắc Chiến Dã ngồi đơn độc trên bảo tọa tại dưỡng tâm diện, hình như hôm nay tâm trạng hắn không tốt lắm.
Trịnh Sâm ở bên cạnh vừa rót trà vừa cẩn thận hỏi han: “ Hoàng thượng, người cũng nên đi nghỉ sớm thôi.
Ngày mai còn có buổi triều sớm, sau còn có đại tang của công chúa, đã hai năm rồi.
”
Hắn chẳng làm gì cũng chẳng đáp lời.
Chỉ có ánh mắt ấy mỗi lúc lại càng cô độc lãnh đạm hơn.
Người cực kỳ tự tin cũng sẽ cực kỳ ngạo mạn, dù sau này thế nào thì hắn cũng chỉ có thể một mình đơn độc, ở trên đỉnh cao không người sống hết một đời.
Trước đây đã từng có người nguyện cùng hắn đông tâm đứng tại nơi gió lộng, nhưng chung quy vẫn là vì hắn không cần.
Mà chính nàng ở bên cạnh con người tàn độc nhẫn tâm như thế, cũng đã sớm mệt nhoài rồi.
Có lẽ trên thế gian này chỉ có duy nhất Bắc Chiến Dã có thể làm cho Thương Lãm La nguyện ý đồng tâm, nhưng cũng tại thế gian này, vĩnh viễn không có một Bắc Chiến Dã vì Thương Lãm La tình nguyện hạ mình.
Thần và hoàng thượng, chung quy vẫn là duyên ngắn.
.
Không khí trong hoàng cung hôm nay ảm đạm đi mấy phần, mấy vị sứ thần đến dự lễ Thưởng Thất vẫn còn chưa về hết, một số được sắp xếp lại ở trong hoàng cung, Trần Lãng cũng được sắp xếp ở lại nơi này.
Tiết khí ở đây không giống với ở Tề quốc, y cũng là vì thế khó ngủ.
Nhưng cái lạ là buổi sáng hôm nay lại yên tinh vô cùng.
Nô tỳ được điều đến biệt viện hầu cận đang bày ra bữa sáng, Trần Lãng ngồi ở ghế chính, có chút không quen mắt nhìn những món ăn trên bàn.
Ngón tay hắn hơi động, cong cong khóe miệng, không nghe ra ý vị gì.
Lúc nô tỳ đi xuống, Lập Huyễn mời từ bên cạnh bức bình phong đi ra, dáng vẻ thần thần bí bí.
Trần Lãng vẫn nhếch khóe miệng hơi cười, một tay động đũa gỡ thịt cá ra: “ Hôm nay nơi này lại yên tĩnh như vậy, Lập tiên sinh đến đây là vì cớ gì? ”
Lập Huyễn ngồi vào nơi ghế dành cho khách, phe phẩy quạt ngọc: “ Trần quốc công, à không, Tề thái gia ở tại nơi này cũng sống quá tốt, những binh biến binh ở Tề quốc cũng chẳng ảnh hưởng đến nhã khí của ngài.
Phu muội từ Tề quốc trở về cũng chưa từng đến gặp mặt ngài sao? ”
“ Nói chuyện không nói vòng vo, Lập tiên sinh nếu có sự cứ nói thẳng, phu muội cũng chỉ là phu muội, đây là Việt Quân quốc.
”
Lời nhắc nhở của Trần Lãng hình như chẳng ảnh hưởng gì đến lời mà Lập Huyễn chuẩn bị như cũ.
Quạt ngọc phe phẩy bên người khiến tóc y hơi bay, sắc mặt Lập Huyễn có chút đùa cợt: “ Đến nói chuyện phiếm với Tế thái gia ngài thôi.
Ta là sợ ngài ngày hôm nay sẽ buồn tẻ cả ngày, tới làm khách.
”
“ Không tiếp.
” Trần Lãng chẳng có một tẹo nào muốn giữ lại thể diện cho y, muốn đuổi khách.
“ Ấy, nếu như không phải nghĩ đến giao hảo không tồi giữa chúng ta, ta cũng không chạy đến đây đâu.
Dù sao hôm nay hoàng cung Việt Quân quốc này cũng chẳng vui nổi, đại tang trưởng nữ của hoàng hậu mà.
”
Sắc mặt Trần Lãng hơi biết đổi, tâm trạng đột nhiên trùn xuống không ít nhưng ánh mắt vẫn không chuyển dời, cả tư thế đều là dáng vẻ không có mấy phần quan tâm: “ Vậy sao? ”
“ Tề thái công không biết sao? ” Lập Huyễn vờ như ngạc nhiên, bộ dạng bát quái: “ Ta lúc đầu cũng không biết, lúc đi ngang qua Hòa Minh Các thì thấy người ra vào không ít, hỏi ra mới biết là đại tang thứ hai của tiểu công chúa.
”
Dứt lời, y lại đưa mắt lên cẩn thận quan sát nam nhân ngồi tại chính điện, chỉ thấy hắn như cũ không đáp, tâm lặng như nước.
Nhưng Lập Huyễn chẳng có lấy một chút thất vọng, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.
Nhất thời trong không gian chỉ còn nghe tiếng bát đũa lạch cạch, Lập Huyễn cũng không ngượng, tự rót trà cho mình.
Trần Lãng đặt lại đũa vào bên, nhìn thấy Lập Huyễn vẫn còn chưa chịu đi, giọng hơi trầm: “ Lập tiên sinh đến đây chỉ để nói những chuyện này? ” Sau đó y chậm rãi đứng lên, thong dong quay lưng: “ Vậy thì Lập tiên sinh cứ ở lại chơi, ta mệt rồi, không tiếp người.
”
Lập Huyễn nheo con ngươi nhìn theo bóng dáng y, như hờn dỗi đứng dậy, hừ nhẹ một cái: :“ Không chơi thì không chơi.
Ngài đuổi khách cái gì? ”
Cuối cùng trong điện lại chỉ còn mình y, Lập Huyễn nhìn phía bức bình phong phía trước, khóe môi hơi nhếch lên, cả con ngươi đều như tìm thấy thứ đồ chơi gì thú vị lắm, đều đã bát quái cả lên.
Y từ từ xoay gót chân, có một chút tự cao tự đại rời đi.
Đến tận khi rời khỏi cổng lớn biệt viện nụ cười của y vẫn chẳng chịu thu lại.
Tề thái công hay Các Đế, rốt cuộc cũng chỉ có như vậy..