Đông cung lạnh, lòng người lại càng lạnh hơn.
Có lẽ cả đời này đây là lời nói đắng cay nhất mà Bắc Chiến Dã nghe được.
Cả đời này của hắn đã quá suôn sẻ, kể từ khi thái hậu nhận nuôi hắn cho đến khi tiên đế truyền lại ngôi.
Chính vì quá suôn sẻ nên chính hắn cũng nhìn không rõ bản thân của mình.
Từ trước tới nay Bắc Chiến Dã chưa từng thực lòng yêu bất kỳ nữ nhân nào, năm đó Thương Lãm La hòa thân đến đây cũng chỉ có thể trở thành quân cờ trong tay hắn.
Lừa dối đó là thật, cảm xúc khi đó của hắn đối với nàng cũng là thật.
Nhưng một khi nàng đã rơi vào tay hắn thì nàng chính là vật tiêu khiển của hắn, huống hồ gì bây giờ nàng đã nước mất nhà tan, chẳng khác nào lục bình trôi dạt.
Thương Lãm La đã chẳng còn gì, nàng đã sớm trắng tay.
Hắn ngồi tại bảo tọa ngay giữa đại điện Dương Vân cung, nhìn một mảng đen kịt bên ngoài.
Bắc Chiến Dã đột nhiên cảm thấy nực cười.
Nàng dựa vào đâu đòi đấu với hắn? Nàng dựa vào đâu tổn hại chính mình?
Hắn lại muốn hỏi nàng, Thương Lãm La, ngươi đấu với trẫm, có nghĩ đến kết cục của ngươi sẽ ra sao?
Cho dù có bao nhiêu hờ hững và lạnh nhạt tồn tại trong khoảng cách giữa Thương Lãm La và Bắc Chiến Dã đi chăng nữa, hắn chỉ biết chính mình sẽ không phế hậu.
Bắc Chiến Dã, con người này luôn quả quyết rằng hắn sẽ không phụ A Nhan của hắn, lại vừa muốn cho Thương Lãm La thể diện.
Thể diện của Thương Lãm La chính là hậu vị, chính là vị trí trung cung đứng cao ngạo trong thiên hạ.
Nữ nhân trên thế gian này đều phải ngước nhìn nàng, đây chính là thể diện lớn nhất cũng là cuối cùng mà Bắc Chiến Dã dành cho Thương Lãm La.
Suy cho cùng chẳng có ai sai, chỉ duy mình hắn quá mức ích kỷ mà thôi.
Trời lại sáng, ánh sáng bị bẻ gãy chẳng thể nào chiếu lọt qua được tấm rèm đen vừa dày vừa lớn ngay phía cánh cửa.
Trịnh Sâm nhìn bậc chí tôn ngồi giữa đại điện, nhẹ giọng nhắc nhở: “ Hoàng Thượng, sắp đến giờ thượng triều rồi.
”
Suốt đêm qua hắn đều thức, Trịnh Sâm chẳng tài nào nhìn thấu hắn đang trăn trở điều gì.
Hắn lại chẳng giống đang khổ sở vì điều gì đó, chỉ thất thần như vậy, đơn độc ngồi suốt một đêm, đến cả người hầu kẻ hạ cũng chẳng giữ lại lấy một người.
Nếu không phải có chuyện cần nhắc nhở, chỉ e dáng vẻ này của hắn chẳng ai biết có tồn tại trên đời.
“ Nói với bọn họ, tấu xớ trình lên, ngay mai thượng triều.
” Bắc Chiến Dã chầm chậm đứng dậy, Trịnh Sâm nhanh nhẹn từ bên kia bước qua.
Nhất thời y chẳng biết nên dùng lời nào để khuyên nhủ, chỉ có thể đi ra ngoài.
Bên ngoài Dương Vân cung vắng lặng như tờ, chỉ còn vài nô tài cung nữ dọn dẹp chưa xong.
Bắc Chiến Dã nhìn qua cánh cửa lớn, ánh mắt chậm rãi nheo lại: “ Đổng Ngạn Thị đó, vẫn còn ở ngoài sao? ”
"Thư phi quỳ suốt một đêm, lúc trời vừa sáng hoàng thái hậu đã cho người đến gọi đi rồi thưa hoàng thượng."
Lúc ánh sáng nhạt nhoà chiếu qua khẽ hở lớn, chỉ thấy bóng đen kéo dài về sau ngay sau đó lại vụt tắt hẳn.
.
Lúc vừa sáng, thái hậu đã cho người gọi Thư Phi đến.
Có lẽ vì quỳ quá lâu trong sương đêm, hao tốn quá nhiều sức lực, cả gương mặt Thư Phi đều nhợt nhạt thiếu đi huyết sắc.
Sau khi hành lễ với thái hậu và trung cung, Thư phi được ban toạ ngồi đối diện Từ Ân.
Điện nơi họ ngồi không đông, duy chỉ có thái hậu, Từ Ân, Thư Phi và cung nữ thân cận.
Đối với việc lần này đương nhiên có nhiều nghi kỵ, thái hậu trầm ổn nhìn Thư Phi: "Cả đêm qua hoàng đế đều không gặp ngươi sao?"
Môi Thư phi khô khốc, có lẽ vì lâu không uống nước nên chất giọng có phần khàn khô: "Vâng thưa thái hậu."
"Chuyện lần này của Lâm phi đó đều đang muốn đổ lên đầu người sắp xếp đại tang là ngươi.
Đương nhiên ai gia nhìn rõ ngươi sẽ chẳng ngu ngốc đến thế, bằng không Thư phi, hoàng đế đã chẳng không để tâm đến mẫu tộc của ngươi." Thái hậu chậm rãi nâng chén trà, thổi qua rồi mới nhâm nhi, hồi sau đặt xuống mới nhìn Từ Ân: "Lại là xảy ra trong đại tang của Cảnh Hình, tiếp theo trung cung cũng chớ vì việc này nghĩ nhiều.
Hoàng cung này, làm gì có chuyện độc ác gì chưa xảy ra chứ?"
"Thư phi, ngươi trước tiên trở về giữ sức, nếu ngươi thực sự không làm gì, ắt hẳn ai gia sẽ chẳng để gáo nước bẩn này dội lên đầu ngươi."
.
Trôi qua thời gian một đêm song Lâm Thời Nhan vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, các thái y trong thái y viện đều đã rối lên cả.
Bọn họ không có cách nào có thể khiến cho nàng ta tỉnh, cũng đồng nghĩa với việc thai nhi chết trong bụng sẽ không có cách nào lấy ra ngoài, cứ để thai chết trong bụng không sớm thì muộn cũng tổn hại thân thể, thậm chí cơ thể cũng sẽ nghiễm bệnh mà chết.
Chức Phán Sư là người được cho là tinh thông thiên địa, hắn rất được giới vọng tộc coi trọng cũng vì tài nói đâu trúng đó.
Lúc này Lương Thanh đã chẳng thể trơ mắt nhìn chủ tử nàng nằm mãi như thế, mặc cho lệnh cấm từ thái hậu, nàng cuối cùng cũng tìm được cách ra ngoài nhờ người gọi Chức Phán Sư.
Chức Phán Sư là một trung lão, tuy tóc chưa trắng hết nhưng đã hoa râm, lão đeo cái kính độc nhãn* của phương Tây, dáng người hơi mập, mặc vào bộ quan phục của Việt Quân quốc nhìn lại giống một tay lái buôn giữa biển*.
Lương Thanh chỉ dám nhờ người hỏi giúp, chứ nàng chẳng dám đến gặp tận nơi.
Lúc tiểu a đầu đó quay lại, nàng đã chờ trước ở cửa sau: "Chức Phán Sư nói thế nào? Chủ tử của ta rốt cuộc là gặp phải nạn dữ gì mà lại đến nông nỗi này?"
A đầu nhìn trước sau một hồi, ghé sát tai Lương Thanh: "Ta không có gặp được ngài ấy, nhưng lúc ta quay lại một lần nữa có nghe ngài cũng tú tài thân cận trò chuyện, nói rằng vận khí chủ tử ngươi không tốt, chỉ e rằng có người yểm hắc khí vào mới thế."
Lương Thanh chần chừ hồi lâu, nói thêm hai câu mới đóng cửa.
Ngày đó là đại tang của Cảnh Hình nữ nhi của trung cung, chẳng lẽ trung cung lại rắp tâm dùng yêu thuật với chủ tử nàng sao?
Nhưng tất cả các y đều không biết, chẳng có tà thuật nào vươn nổi đến một cọng tóc của hoa yêu.
_
*Kính độc nhãn: Kính đeo một bên mắt.
*Lái buôn giữa biển: Ý nói giống cướp biển.
(Bộ dáng không đoan chính.)