“ Công chúa, Vương gia cho người gửi thư đến, lữ khách còn nhắn thế cờ đã đổi thay rồi.
”
Mạn Đà nâng bàn tay trắng như ngọc, cầm lấy bức thư từ tay Vu Ý, cánh mi nheo lại tản mạn tinh quang, nàng như chẳng vì điều này mà có lấy một chút ngạc nhiên.
Nụ cười nở trên môi tựa hoa đào tháng ba: “ Ta cũng không vội, gọi Trình thái y đến đây, nói ta trong người không khỏe.
”
Vu Ý hơi chần chừ một lát, chủ tử nàng nhìn không giống khó chịu trong người, mà người lại không vì thế mà vội sao?
Nhưng ngay sau đó nàng đã vâng lời: “ Vâng, nô tỳ đi rồi về ngay.
”
Lúc Vu Ý đã quay lưng đi rồi Mạn Đà mới thong dong mở thư trong bao thư ra, nét chữ ngay ngắn có lực, là thư của Vương Gia Kim Ngạc thị, cũng kà lang quân của nàng.
Màn Đà không yêu y, nhưng nàng với y lại đi cùng đường, kiếp trước của nàng y đối cũng không tệ, so với kiếp trước nàng lãnh đạm không một ai can ngăn thì kiếp này sớm đã thuận lòng đồng sức.
Mạn Đà đọc xong thư, chậm rãi đưa bức thư vào mồi lửa, xém lên một ngọn đốt tàn cả bức thư.
Nàng nhìn khoảng không vô định trước mắt, áng mày dãn ra thoát ly một phần dịu dàng hiếm thấy.
Mạn Đà đưa tay đặt vào bụng mình, mặt bụng đã nhô ra được một phần có thể thấy rõ.
Kiếp trước nàng không có đủ sức để bảo vệ con của mình, nếu trời cao đã cho nàng thêm một cơ hội, vậy thì nàng nhất định phải nắm bắt nó cho tốt.
Vu Ý đi rất nhanh đã về, bên cạnh nàng là Trình thái y.
Lúc lão đến, nàng còn đang ngồi thưởng trà bên kia, dáng vẻ không có lấy một phần khó chịu nào, chỉ có lãnh đạo vẫn như trước đây hiện rõ mồn một trong đáy mắt kia.
“ Lão thần tham kiến công chúa.
” Trình thái y cúi người kính cẩn, Vu Ý ở bên cạnh nhanh nhẹn bước đến nơi cạnh chủ tử nàng.
“ Trình thái y miễn lễ đi.
” Mạn Đà nhìn Trình thái y, sau đó cười: “ Bổn công chúa cảm thấy trong người không tốt, ngài khám giúp ta vậy.
”
Trình thái y có chút bất ngờ, sau đó lập tức nhận ra thất thố của mình, lão lại cúi người: “ Công chúa quá lời, đây là chức trách của thần.
”
Lúc Trình thái y đặt tấm vải che ngang da thịt ở cổ tay mình, Mạn Đà chăm chú nhìn tay mình, như hỏi vu vơ: “ Trình thái y, ngươi đi theo khám cho ngạch nương ta bao lâu rồi? ”
Trình thái y bắt đầu bắt mạch, suy nghĩ một chốc mới trả lời: “ Hơn ba mươi năm, thần đã nhận khám cho thái hậu hơn ba mươi năm rồi thưa công chúa.
”
“ Vây bây giờ ta nhờ ngươi cứu ngạch nương ta một mạng, ngươi có cam nguyện dẫu có phải hy sinh bản thân ngươi không? ”
Trình thái y nhìn một đoạn tinh quang lạnh lẽo trong đáy mắt, vừa khớp bắt gặp ý cười lãnh đạm tận sâu chốn kia, nhất thời cảm thấy Mạn Đà của hiện tại quá giống Từ Anh trước kia.
Lão nheo mắt: “ Mạng này của thần năm đó được thái hậu nhặt về, nếu như có thể dùng một mạng này đổi lấy an toàn cho thái hậu, thần nguyện lòng gánh sức.
”
.
Thời điểm Lâm Thời Nhan tỉnh lại đã là một tuần sau.Trong Dương Vân cung sớm đã vắng nay lại càng vắng hơn.
Lương Thanh đỡ nàng ta dậy, nhìn chủ tử mình ngập tràn trong sầu khổ Lương Thanh cũng không đành lòng: “ Nương nương, nô tỳ lấy nước cho người nhé? ”
Lâm Thời Nhan dựa người vào tường, tay chống phía sau muốn gượng dậy nhưng không thành, đầu ong ong thành từng trận, cơ thể đau nhức vô cùng lại như không có một chút sức lực nào, sắc mặt nhợt nhạt đến môi cũng khô khốc: “ Đi đi.
”
Lương Thanh vừa quay người, Lâm Thời Nhan như sực nhớ ra gì đó vờn người về phía trước: “ Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi? ”
“A?” Lương Thanh hơi quay người, có chút khó hiểu.
“ Ta hỏi ta đã hôn mê bao nhiêu ngày rồi? Những ngày qua ở đây chỉ có ngươi sao? ” Lâm Thời Nhan nhất thời kích động nhìn Lương Thanh, nàng nhanh chóng dừng bước từ bên kia chạy vội đến bên chân giường.
“ Nương nương, người đừng kích động tránh hao tổn ngọc thể.
Hôm nay là ngày thứ sáu người hôn mê, các thái y đều đến, còn có, còn có hoàng thượng.
”
Lúc nghe xong, Lâm Thời Nhan ôm lấy bụng: “ Ta làm sao thế này? Hoàng nhi của ta đâu!? Nó có làm sao không? Ngươi nói đi, ngươi nói đi...!”
Lương Thanh nhìn chủ tử nàng đau đớn, cho dù không đành lòng cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay thốt ra từng lời: “ Nương nương, người hãy nén đau thương.
”
“ Nén đau thương cái gì? Con của ta, ta không thể mất con.
Những tiện nhân đó không thể hại con của ta, ta muốn gặp hoàng thượng, ta muốn gặp hoàng thượng! ”
Hai chân chạm đất trong nhất thời không có sức lực khụy xuống, Lâm Thời Nhan ngã dưới đất, tóc xõa bên vai không theo nếp cũ, gương mặt nhợt nhạt tràn lên sầu khổ.
Lương Thanh vội đỡ chủ tử nàng, có chút hốt hoảng: “ Nương nương, người không thể đi đâu, người đừng như vậy, rồi hoàng thượng sẽ đến, người sẽ còn nghĩ đến người ngày hôm nay.
”
Lâm Thời Nhan ngước đôi mắt đã hoen vệt nước dài hiện đã ngập tràn khổ sở: “ Con của ta, ta không thể mất nó được.
”
Bước chân dừng tới bên cạnh lúc Lâm Thời Nhan quay đầu vừa hay nhìn rõ người đó, tựa như thật may mắn mới có thể chớp được một tia hy vọng, nàng ta nhìn người đó, nụ cười đớn đau: “ Hoàng thượng, hoàng nhi của ta mất rồi.
Nó là vì những tranh đấu trong nơi này mà mất, ta không muốn sống như thế, ta không muốn ở vị trí thế này.
”
Lúc Lâm Thời Nhan ôm lấy minh, từ tận sâu trong đáy mắt Bắc Chiến Dã chậm rãi tản mạn ra luồng khí lạnh lẽo khôn cùng, tất cả những trông mong từ trước đến giờ đều triệt để biến mất, một giây đó đến một chút tình cảm cũng không còn.
Nữ lang này từ đầu không có hài tử, nàng càng không thể có hài tử, sau này cũng không thể.
Hắn ghì mái tóc Lâm Thời Nhan, từ đó để Lâm Thời Nhan dựa chắc vào mình, không biết thật giả lại thốt lời: “ Sau này lại có, sau này lại có.
Điều dưỡng chính mình cho tốt, trẫm sẽ không phụ nàng.
”
Từ Ân thu hồi ánh mắt lạnh lẽo như gươm, nơi cánh cửa bên kia Trịnh Sâm vẫn đứng chờ hầu, lúc y nhìn thấy người, người đã quay lưng rời đi, cung nhân đi theo phía sau người không nhiều, vừa khớp nhìn rõ bóng lưng cô độc.
Tại thời khắc này Dương Tịnh Dĩnh rốt cuộc cũng nhìn thấy một tia hy vọng tình cảm cuối cùng của chủ tử nàng chính thức chấm dứt.
Hai mắt Từ Ân nhắm ghì, sau đó lại mở ra nhìn một loạt những tranh chân dung mỹ nhân treo đầy những góc kia, sau đó từng bức tranh một bày ra trước mắt, đến một bức tranh quen mắt, cô đặc biệt ngắm nhìn lâu hơn một chút.
Quả nhiên Lâm Chung Uyển cũng tham gia tuyển tú, hơn nữa còn có thế thân Thích Sử Y Lạp, thế thân của Thích Sử Y Lạp này mới chân chính là tỷ tỷ của Lâm Chung Uyển, trưởng nữ bị thất lạc của Lâm gia, xem ra Mạn Đà đó tầm với cũng không vừa, còn có thể từ trong biển người tìm ra Lâm Hạ Đình.