Edit: Kim“Số máy quý khách vừa gọi đang bận, vui lòng gọi lại sau…”“Số máy quý khách vừa gọi đang bận…”“Số máy quý khách…”“Số máy…”Quan Hinh gọi rất nhiều lần, sắc mặt chuyển từ không thể tin được đến đau đớn chết lặng, cô giống như một người máy, gọi đi gọi lại, như thể chỉ cần gọi thêm vài cuộc nữa là có thể kết nối được.
Quan gia đúng là không nghĩ tới Lục Tấn lại có thể tuyệt tình như vậy, ngay cả cách liên lạc cũng chặn mất.
Hết rồi, hết rồi, hết thật rồi.
Rốt cuộc cũng đi đến bước đường này.
Rốt cuộc cũng khiến người đàn ông phải bỏ chạy.
“Ô ô ô……” Quan Hinh ném điện thoại đi, lại xông vào nhà bếp, cầm lấy con dao, bắt đầu tự làm đau mình.
Rốt cuộc mẹ Quan vẫn thương xót con gái, giật lấy con dao từ trong tay của con gái.
“Người ta đã không thèm đếm xỉa đến mày nữa rồi, mày có tự chém chết mình, người ta cũng không để ý đến mày đâu, là hoàn toàn mặc kệ mày, tỉnh táo lại đi.
”Mẹ Quan mệt mỏi hét lên, sau đó lại quát mấy người Quan gia còn đang đứng yên, “Còn ngây người ra đó làm gì, kéo nó vào phòng đi.
”Lấy trạng thái tinh thần bây giờ của Quan Hinh, chỉ có nhốt lại mới khiến cô không thể tự làm hại mình.
Quan Hinh giãy giụa, vết thương trên cổ tay lại nứt ra rồi, máu tươi tẩm ướt băng gạc, nhưng cô lại giống như không cảm thấy đau, không thể tin được mà lẩm bẩm, “Không đâu, không đâu, Lục Tấn sẽ không đối xử như vậy với tôi.
”“Chúng tôi yêu nhau, đời này chỉ sống vì nhau, tại sao, tại sao lại như vậy, không đúng, không đúng.
”“Tôi không thể bất hạnh như vậy được, chẳng lẽ đây là khảo nghiệm, đúng đúng, đây nhất định là khảo nghiệm tình yêu, tôi phải chờ Lục Tấn, tôi nhất định phải chờ anh ấy đến.
”“Lục Tấn nhất định sẽ đến tìm tôi, nhất định đến, tôi phải chờ anh ấy, chờ anh ấy…”“Lục Tấn, nhất định là Lục Tấn có chuyện khổ tâm gì đó, nhất định là có nỗi khổ tâm…”Người Quan gia:!.
.
Hết rồi, hết rồi, tinh thần của Quan Hinh trở nên không bình thường rồi.
Cho nên tại sao lại muốn ly hôn.
Đều nói, ly hôn rất dễ, nhưng muốn quay lại bên nhau thì không dễ đâu.
Người bình thường vì nhiều lý do mà quay lại với nhau, nhưng đối với Lục gia, có tiền có thể giải quyết được rất nhiều việc, người ta cũng không nhất định phải cần có cô.
Cô còn cương quyết phải làm!Nhìn xem, đây là kết quả.
Người Quan gia luyến tiếc cuộc sống giàu sang phú quý, nhưng con gái lại nhất định phải làm.
Quan Hinh bị nhốt trong phòng, không được phép vào bếp, đồng thời những đồ nguy hiểm trong phòng cũng được cất hết đi, chỉ sợ cô sẽ lại tự làm mình bị thương.
“Đúng là đen đủi, Quan gia đã đắc tội với vị thần linh nào sao, trong nhà không phải đứa ngốc thì cũng là đứa điên.
” Cha Quan tức không chịu nổi mà trút giận lên mẹ Quan, “Bà nhìn mấy đứa con bà sinh ra đi, chỉ được mỗi một đứa là còn bình thường.
”Mẹ Quan mỉa mai đáp lại, “Là giống của Quan gia các người không tốt, còn trách tôi gieo trồng không tốt.
”Anh cả và chị dâu Quan gia liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt tràn đầy bất lực.
Đặc biệt là chị dâu Quan gia, nhìn thấy Quan gia hỗn loạn như vậy, trong lòng nảy sinh ý nghĩ muốn rút lui, nhìn con trai ngơ ngác nhìn mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong lòng chị dâu thật buồn bực.
Chị bế con về nhà mẹ đẻ, trong nhà quá hỗn loạn, đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện đã phải chứng kiến bộ dạng điên cuồng tự hại mình của cô em chồng.
Cảnh tượng ấy, đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn nhìn thấy cũng cảm thấy không rét mà run.
Anh cả vốn định ngăn cản, nhưng trong nhà quả thật quá hỗn loạn, để con trai tới nhà cha mẹ vợ là tốt nhất.
Chính sự mơ hồ và lo lắng nổi lên trong lòng này khiến anh cả có linh cảm chẳng lành.
Bây giờ về nhà mẹ đẻ, sau đó có phải là ly hôn không?Có phải trong lòng vợ hắn đã có suy nghĩ muốn ly hôn rồi?Anh cả Quan nhìn bộ dạng tâm như tro tàn lại cố gắng kiên trì của em gái, trong lòng cảm thấy phiền muốn chết.
Cô làm ầm ĩ lên, nhất quyết đòi ly hôn, hiện tại cô hối hận, lại lăn lộn khiến gia đình hắn tan vỡ.
Quan Hinh có phải có bệnh không!Nếu vợ hắn thật sự ly hôn với hắn, đừng trách người làm anh trai này tàn nhẫn vô tình.
Anh cả nói với vợ: “Khi nào trong nhà tốt hơn một chút anh sẽ tới đón em.
”Chị dâu gật đầu, “Được.
”Chỉ cần cô em chồng còn ở nhà, cái nhà này sẽ không được yên ổn.
Khi cô em chồng kết hôn với Lục Tấn, mỗi khi trong nhà có chuyện thì cũng chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi, cuộc sống vẫn có thể tiếp diễn, nhưng bây giờ cô em chồng đã ly hôn, liền ở lì trong nhà.
Căn nhà này một nửa là của cô em chồng, cho nên có muốn đuổi cũng không thể đuổi được, vừa nghĩ đến thôi đã cảm thấy ngột ngạt không thở nổi.
Trước hết cứ tránh cô em chồng này đi, chị thương con, không thể để cô em chồng dọa sợ con chị được.
Mẹ Quan nghe thấy con dâu muốn về nhà mẹ đẻ, tỏ vẻ mệt mỏi, nhưng cũng không thể mở miệng giữ người ở lại được.
Nghĩ đến việc con dâu muốn tránh đi lúc Quan gia khó khăn nhất, trong lòng bà rất không hài lòng.
Có khả năng lại còn muốn ly hôn, người thời đại này muốn ly hôn là ly hôn, không hề có chút do dự.
Khi mẹ Quan còn trẻ, khổ như vậy, mệt như vậy, cũng chưa hề nghĩ đến việc ly hôn, chỉ có thể kiên cường chịu đựng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy người trẻ không muốn chịu chút đau khổ nào, có nhiều lựa chọn như vậy, lại khiến mẹ Quan cảm thấy sự kiên trì chịu đựng trước đây là hoàn toàn vô nghĩa.
Đáng tiếc, bà không thể thoát ra, phải cố gắng chịu đựng còn bị người ta oán trách.
Mẹ Quan vẫn sợ con dâu sẽ ly hôn, cho nên đảm bảo với con dâu sẽ thu xếp chuyện nhà ổn thỏa, bây giờ Quan Hinh là chưa thể chấp nhận được sự thật, chờ thêm một khoảng thời gian nữa là ổn rồi.
Chị dâu ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại không mấy lạc quan, cảm thấy thật phiền.
Chị dâu đưa con trai đi rồi, trong nhà lại càng thêm trống vắng, càng thêm an tĩnh, cũng thật áp lực, mẹ Quan nhìn con gái, hận không thể không cần quan tâm mà đánh cô một trận, đánh gần chết mới thôi.
Cơn giận dữ đã bị khơi dậy.
Vốn tưởng rằng Quan gia đã rơi xuống đáy, nhưng không nghĩ tới là, anh cả Quan gia lại mất việc.
Nhờ phúc của Lục gia, anh cả Quan gia có thể làm một quản lý nhỏ tầng trung trong công ty, lấy năng lực thực sự của anh cả Quan, hoàn toàn không thể nào đảm nhiệm được vị trí này.
Nhưng thời gian trôi qua, khi mà anh cả Quan bắt đầu chậm rãi làm quen với công việc, lại bị sa thải.
Anh cả Quan gia đã không còn việc làm.
Không có việc làm là không có thu nhập.
Giống như lời Quan Hinh nói vậy, thất nghiệp rồi tất cả mọi người cùng nhau ăn đất đi.
Anh cả Quan không cảm thấy vấn đề là nằm ở mình, lúc trước có được công việc này là nhờ vào quan hệ, bây giờ đã không còn quan hệ, mất việc rồi, anh cả Quan cũng không biết phải oán trách ai bây giờ?Chỉ có thể oán trách Quan Hinh.
Xem đi, cứ khăng khăng phải làm ầm lên, gây rối đến mức người ngã ngựa đổ, đồ lấy được rồi còn đem trả lại, cuối cùng cũng không có được thứ gì.
Khi cha Quan biết được tin ngay cả công việc của con trai cũng không còn, ông đã không thể kìm nén được nữa, xông thẳng vào phòng của Quan Hinh, túm tóc con gái, tát vào mặt Quan Hinh.
Bàn tay thô ráp của người đàn ông tát vào khuôn mặt tái nhợt, khuôn mặt Quan Hinh sưng lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, cô hoàn toàn choáng váng.
Cha Quan vốn là một người đàn ông thô lỗ, khi phát tiết cơn giận giữ, cũng chỉ có tàn nhẫn và bạo ngược, không chỉ dùng tay mà còn dùng chân đá, Quan Hinh thậm chí còn không kịp suy nghĩ, không thể phản kháng, chỉ có thể theo bản năng ôm chặt lấy mình.
Nhưng những người khác trong nhà chỉ nhìn mà không hề ngăn cản, tất cả mọi người đều đã không thể chịu nổi tính khí của Quan Hinh được nữa.
Mặc kệ nhìn Quan Hinh bị đánh, bị trừng phạt.
.