Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại


Edit: KimNam Chi ngửi được mùi hương trong gió, mùi cỏ cây, mùi thơm của hoa, thậm chí cả mùi hôi của nấm.

Còn có cả mùi thối do quá trình lên men của lá cây, mùi tanh của động vật.

Thêm cả mùi của con người, mùi của pháo hoa.

Ngay cả khi Nam Chi bịt mắt, cô cũng có thể đến được trại của người Bách Việt.

Nam Chi một lần nữa hoài nghi mũi của mình có vấn đề, hệ thống ca ca nói, có một số danh hiệu có thể thăng cấp.

Nam Chi hỏi: “Mũi ta có phải đã biến thành mũi chó rồi không?”Hệ thống: “Có thể, dù sao đã có một cái miệng quạ đen, thêm một cái mũi chó thì có tính là gì.

”Nam Chi: “…… Ta sắp biến thành động vật nhỏ rồi sao?”Hệ thống: “Cũng khá tốt, áo giáp hợp thể.

”Nam Chi: “Ta vẫn là con người, vẫn là một bảo bảo sao?”Hệ thống: “Đúng.

”Bách Việt bao gồm rất nhiều bộ tộc, gọi chung là quần thể bộ tộc ở phương nam*.

(*Chú thích: là Việt Nam chúng ta thời xưa.

)Nam Chi tới một khu trại tương đối nhỏ, những người này nhìn thấy Nam Chi đều nở nụ cười, Nam Chi lấy đồ ra trao đổi với bọn họ.

Chỉ cần món đồ nào Nam Chi thấy hiếm lạ cô sẽ đều đổi, mọi người đều rất vui vẻ.

Người trong trại cũng tương đối thích những món đồ mà đứa trẻ mang tới, đặc biệt là một số món đồ hiếm lạ, Nam Chi giống như một tiểu thương gia, mang theo rất nhiều thứ, đồng thời cũng đổi được không ít thứ.

Tộc trưởng của bộ tộc này là một ông lão hút thuốc lá sợi, khuôn mặt già nua khắc đầy phong sương, nhìn Nam Chi nói: “Ngươi thường xuyên chạy vào trong núi thế này, người nhà ngươi không lo lắng sao?”Nam Chi gật đầu: “Không lo lắng, không lo lắng.

”Người nhà hoàn toàn không có ý kiến gì về việc cô chạy lung tung.

Tộc trưởng:……Người nhà của đứa nhỏ này cũng thật lớn gan, đứa trẻ còn nhỏ như vậy chạy loạn trong núi cũng mặc kệ.

Không giống người một nhà.

Tộc trưởng còn nói thêm: “Ngươi cảm thấy bộ tộc chúng ta mà xuống núi thì có thể kiếm sống được không?”Nam Chi vừa gặm trái cây của đại nương đưa cho, vừa nói: “Các ngài muốn làm buôn bán mặt hàng gì?”“Đặc sản vùng núi.

” Tộc trưởng nói, cũng không còn cách nào khác, con người muốn sống được thì đều phải ăn, dưới núi có một số thứ bọn họ cần.

Ví dụ như lương thực, trên núi căn bản không có lương thực, có thể trồng được một ít, nhưng phần lớn đều phải mua, trước đây còn có nhu yếu phẩm là muối.

Nam Chi ồ một tiếng, “Được nha, được nha.

”Tộc trưởng hít hai hơi thuốc lá, thở ra làn khói dày đặc, Nam Chi tránh xa khỏi tộc trưởng một chút, người lớn hút thứ thuốc này hoàn toàn không quan tâm đến người khác.

Nam Chi nói: “Nhà ta mở y quán, các ngài có thể tới tìm bọn họ giúp đỡ, ta cũng có thể giúp.

”Tộc trưởng nói: “Có thể bán muối không?”Mỗi lần đi ra ngoài mua sắm vật tư, đều phải đi mua muối, tiêu tốn rất nhiều tiền.

Nam Chi lặp lại lời của hệ thống ca ca: “Không được, chỉ những người được cấp phép mới có thể bán muối, nếu để người khác biết chỗ các ngài có hồ nước mặn, quan phủ sẽ tới lấy đi, đây đều là tài sản của triều đình.

”“Nước, khoáng sản đều là quặng, không được tự mình khai thác.

”Sắc mặt tộc trưởng lập tức trở nên khó coi, tộc trưởng chửi ầm lên, mắng triều đình lòng tham vô đáy, ở một mức độ nào đó, người Bách Việt còn không được xem là người dân của đất nước này.

Có rất nhiều người căn bản còn không có văn bằng tùy thân, không chịu sự khống chế của triều đình.

Nam Chi gặm trái cây, nhìn tộc trưởng gia gia mắng một hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại, cô nói: “Ai cũng phải ăn muối.

”Lão tộc trưởng biết, triều đình sẽ khống chế, một là vì kiếm được rất nhiều tiền, hai là loại đồ này chỉ triều đình mới được phép quản lý.

Nhưng bây giờ có thứ này trong tay, liền rất ghét cái quy định này.

Lão tộc trưởng dùng đôi mắt đã mờ đục nhìn Nam Chi, “Vậy ngươi cũng không được nói lung tung.

”Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, “Ta đã nói cho người nhà biết.

”Lão tộc trưởng:???Nam Chi còn nói thêm: “Sẽ không nói ra đâu, bọn họ sẽ không nói ra.

”Lão tộc trưởng chỉ nói: “Ai mà biết được, tri phủ xét nhà, tri phủ diệt môn.

”Nếu để huyện lệnh biết chỗ bọn họ có loại đồ này, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Rất có khả năng sẽ tiêu diệt bọn họ.

Nam Chi khẳng định nói: “Chúng ta khẳng định sẽ không nói bậy.

”Lão tộc trưởng: “Cũng chưa chắc, ai biết được các ngươi có đi tố giác chúng ta hay không.

”Nam Chỉ gặm trái cây, mở to đôi mắt, nhìn về phía lão tộc trưởng, “Cho nên, ngài muốn giết ta sao?”Lão tộc trưởng không khỏi nhếch khóe miệng lên, nhìn đứa trẻ gặm trái cây, “Ngươi không sợ ta sẽ thật sự giết ngươi sao?”Nam Chi khẳng định nói: “Ta sẽ chạy.

”“Bá bá……” Lão tộc trưởng lại đột nhiên hít thêm hai hơi thuốc, sương khói lượn lờ.

Y, Nam Chi ghét bỏ ngồi xa ra một chút, nhiều khói như vậy, muốn biến cô thành thịt xông khói sao.

Sau khi tham gia các hoạt động trong trại xong, Nam Chi ăn uống no nê được đưa đi, còn mang về rất nhiều đặc sản trong trại.

Nam Chi nhìn thấy tiểu thúc thúc, vừa tới gần đã ngửi được mùi cá trên người hắn.

“Thúc thúc, thúc thúc.

” Nam Chi hỏi: “Thúc thành công rồi sao?”Đỗ Kinh Luân thở dài, “Cũng biết được một ít, nhưng muốn làm số lượng lớn thì vẫn có chút khó khăn.

”Nam Chi nói: “Tiểu thúc thúc, tộc trưởng muốn bán muối.

”Đỗ Kinh Luân cũng không kinh ngạc, “Không được, sẽ bị quan binh phát hiện, cho dù có không mất mạng thì cũng không còn nơi để ở.

”Đỗ Kinh Luân ngửi mùi hôi trên người hắn, quá khó ngửi!“Cho dù muốn bán thì cũng không phải bây giờ, hay là ngày mai ta cùng ngươi đi gặp bọn họ nói chuyện.

” Đỗ Kinh Luân nói.

Muốn làm khô cá, cần phải có muối để bảo quản.

Nam Chi nghiêng đầu hỏi: “Thúc muốn mua muối sao?”Đỗ Kinh Luân gật đầu, “Đúng vậy.

”Nam Chi: “Vậy được, ngày mai ta đưa thúc đi, có nên mua túi để đựng muối không?”Đỗ Kinh Luân: “Cầm đi đi.

”Đỗ Chí Học hỏi nhi tử: “Con có dự định gì không?”Đỗ Kinh Luân dừng một chút nói: “Có rất nhiều dự định, phải đi từng bước một, con cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

”Nếu muốn nói cũng rất đơn giản, xây tường cao, tích trữ lương thực, xưng vương!Lĩnh Nam là địa phương bị bỏ quên, còn có năm ngọn núi Việt Thành Lĩnh, Yết Dương Lĩnh, Manh Chử Lĩnh, Kỵ Điền Lĩnh, Đại Dữu Lĩnh bao quanh tạo thành một hàng rào tự nhiên, phải khống chế được khu vực này trong lòng bàn tay.

Vạn sự khởi đầu nan!Cho dù hắn muốn xưng danh cũng muốn xưng danh là hoàng đế, còn muốn hoàng đế phải dè chừng bọn họ.

Đỗ Chí Học nhìn nhi tử: “Chúng ta mới đến, nhất định phải cẩn thận, Đỗ gia chúng ta bây giờ quá đơn bạc, không chịu nổi một cơn gió thổi cỏ lay nào đâu.

”Đỗ Kinh Luân gật đầu, “Con biết rồi.

”Ngày hôm sau, Đỗ Kinh Luân đi theo đứa trẻ lên núi, vào trong núi rồi, Đỗ Kinh Luân có cảm giác như đang bước vào một cái lồng sắt, bầu trời bị cây cối che phủ, mặt đất cũng ẩm ướt, phát ra một mùi thối rữa.

Đỗ Kinh Luân nhìn cháu trai, thấy nó biết đường cũng chỉ có thể theo sát cháu trai.

Hắn là một người đã trưởng thành, vậy mà ở trong rừng còn phải để một đứa trẻ dắt đi.

Đỗ Kinh Luân đi lòng vòng trong rừng một hồi liền cảm thấy chóng mặt.

Nam Chi đưa khăn cho thúc thúc, “Thúc che mắt lại đi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui