Edit: KimChung Ly Sương không nhận ra mình thay đổi, nhưng những người xung quanh lại nhận ra, bất luận ở nơi nào cũng có sóng ngầm, cho dù là Tuyệt Tình Cung, nơi các nữ nhân nương tựa vào nhau mà sống, thì bên trong vẫn có mâu thuẫn.
Chung Ly Sương bị tố cáo, bị tố cáo thường tới lui với nam nhân, Chung Ly Sương vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, muốn kéo Phương Hành chạy trốn, mặc kệ là phải đi đến chân trời góc bể, nàng vẫn nguyện ý đi theo Phương Hành.
Phương Hành biết được Chung Ly Sương là người Tuyệt Tình Cung, tuy rằng trong lòng hắn cũng có phán đoán, nhưng khi được xác thực, lòng hắn vẫn trầm xuống, khẽ cắn môi, mang theo Chung Ly Sương tránh khỏi sự truy đuổi của Tuyệt Tình Cung.
Những ngày bị đuổi giết chắc chắn không dễ dàng gì, không thể ở yên một chỗ quá vài ngày, lần nào cũng chật vật như chó nhà có tang, mặt mày xám xịt, luôn lo lắng Tuyệt Tình Cung đuổi tới, những phong hoa tuyết nguyệt của tình ái đều bị thực tế tàn bạo bào mòn.
Chung Ly Sương rời khỏi Tuyệt Tình Cung, còn bị sư môn đuổi giết, tính mạng đều ký thác lên người Phương Hành, Phương Hành đã vô cùng kiệt quệ, ánh sáng trong mắt hắn dần biến mất, chỉ còn vẻ mệt mỏi muốn nói lại thôi.
Cuối cùng có một lần Tuyệt Tình Cung cũng đuổi tới, Phương Hành cảm thấy đã đến lúc nên chấm dứt mối quan hệ này, vì thế hắn quỳ gối xuống trước mặt Chung Ly Sương, nói mình là một nam nhân vô năng, không có cách nào cho Chung Ly Sương một tương lai, nên hãy tách ra đi.
Nam Nhân, quả nhiêu không phải là một thứ đồ tốt đẹp.
Chung Ly Sương lần đầu được nếm qua mùi vị của tình yêu, liền bị phản bội, nàng không thể nào chấp nhận được, không thể chấp nhận được nam nhân nàng yêu lại yếu đuối đến thế, mà Tuyệt Tình Cung cũng cho Chung Ly Sương một cơ hội, chỉ cần giết Phương Hành, là có thể trở lại Tuyệt Tình Cung.
Chung Ly Sương chậm chạp không hạ thủ được, tại lúc còn đang do dự, Phương Hành đã được người nhà cứu đi, Chung Ly Sương bị mang về Tuyệt Tình Cung nhận hình phạt.
Chờ Chung Ly Sương thập tử nhất sinh nhận xong hình phạt, lại biết được một tin tức như sét đánh giữa trời quang, Phương Hành sắp thành thân, thành thân cùng sư muội Thôi Băng Hương của hắn, nàng không cam lòng, đi náo loạn hôn lễ.
Nhưng Phương Hành lại cho rằng, bọn họ đã kết thúc, bọn họ không thích hợp ở bên nhau, Tuyệt Tình Cung như ngọn núi to lớn chắn giữa bọn họ, không cách nào vượt qua được, hắn muốn bắt đầu một cuộc sống mới, mong Chung Ly Sương đừng đến quấy rầy phu thê bọn hắn nữa.
Chung Ly Sương phát điên, phát điên rồi, tẩu hỏa nhập ma mà phát điên, giết chết rất nhiều người tham gia hôn lễ, đến nước này, khoảng cách giữa nàng và Phương Hành lại càng thêm xa.
Thậm chí sau đó, Chung Ly Sương còn âm thầm quan sát cuộc sống phu thê của Phương Hành cùng Thôi Băng Hương, thấy bọn họ phu thê ân ái, nâng đỡ lúc hoạn nạn, nàng lại ghen ghét đến đỏ mắt.
Đặc biệt là sau khi Thôi Băng Hương mang thai, trong một lần đi tới đỉnh núi, Thôi Băng Hương hạ sinh hài tử, Chung Ly Sương trộm bế đứa trẻ đi, ném một đứa trẻ đã chết trong môn phái lại.
Nhìn thấy đôi phu thê kia tìm thấy thi thể đứa trẻ, vô cùng bi thương, trong lòng Chung Ly Sương lại sinh ra cảm giác một cổ khoái cảm.
Nàng cúi đầu nhìn đứa trẻ trong tã lót, tràn ngập cảm giác chán ghét, mang về Tuyệt Tình Cung, mỗi ngày đều nuôi đứa trẻ bằng độc dược, lần nào đứa trẻ cũng thống khổ giãy giụa lên cơn sốt.
Sau khi đứa trẻ có thể bò, liền bị nhốt vào lồng sắt, phạm vi hoạt động chỉ vỏn vẹn bên trong lồng sắt.
Chung Ly Sương tự xưng là mẫu thân của đứa trẻ, nàng đối xử với đứa trẻ rất hung ác, có lúc cũng tỏ ra dịu dàng, có đôi khi lại chỉ vào đứa trẻ mà mắng mẫu thân của nó, mắng nữ nhân kia cướp mất trượng phu của nàng, cướp mất phụ thân của còn nàng.
Từ nhỏ, Chung Ly Phi Yên đã lớn lên trong độc dược, đầu độc cả về sinh lý lẫn tâm lý, lại dưới sự dạy dỗ cực đoan của Tuyệt Tình Cung, Chung Ly Phi Yên lớn lên trở thành một kẻ vừa ngoan độc, vừa ngu ngốc.
Có lẽ chính việc ăn độc cùng nhiều lần sốt cao, mà đầu óc Chung Ly Phi Yên có chút điên cuồng, cảm xúc không ổn định, coi cha mẹ ruột như kẻ thù, có giải thích thế nào cũng không thông.
Sau này, Chung Ly Phi Yên lại yêu một người nam nhân, người nam nhân này lại là hôn phu của muội muội ruột thịt, hai tỷ muội ngươi chết ta sống, đi trên con đường tàn sát lẫn nhau.
Đây cũng là mục đích của Chung Ly Sương, nàng nhìn bọn họ tàn sát lẫn nhau, cha con tương tàn, mẹ con tương tàn, tỷ muội tương tàn, nhìn bọn họ thống khổ tuyệt vọng, mà nàng lại vô cùng vui sướng, muốn bọn họ chịu đựng nỗi đau nàng đã trải qua.
Hệ thống: “Nguyên chủ Chung Ly Phi Yên quá khổ sở, nàng không muốn khổ sở như vậy, nàng không muốn ở trong lồng, nàng muốn sống dưới ánh nắng mặt trời.
”Nam Chi: Si ngốc rồi!Hệ thống:……Hiện trường trầm mặc một hồi, hệ thống hỏi: “Ngươi hiểu không?”Nam Chi nắm lấy song sắt, dùng sức lắc một chút, không một chút sứt mẻ, cô nói: “Ca ca, ta không ra ngoài được, không có cách nào cả.
”“Ca ca, có thể báo cảnh sát không, đây là hành vi ngược đãi trẻ em.
” Nam Chi hỏi.
Hệ thống giải thích nói: “Không được, đây là thế giới võ hiệp, mọi người đều luyện võ, theo đuổi giới hạn của võ thuật, trở thành tuyệt thế cao thủ, võ lâm chí tôn.
”Nam Chi nghi hoặc: “Chẳng lẽ không có ai có thể quản được bọn họ sao, bọn họ muốn làm gì thì làm sao?”Hệ thống: “Thế giới võ hiệp có quy tắc của thế giới võ hiệp, nói tóm lại, vẫn là cá lớn nuốt cá bé, người trong võ lâm đều theo đuổi sức mạnh.
”“Thế giới này, ngươi có ý tưởng nào với nhiệm vụ không?” Hệ thống hỏi, đứa trẻ cũng có suy nghĩ của chính mình, hệ thống muốn biết, dưới tình huống này, một đứa trẻ sẽ làm thế nào.
Nam Chi sâu kín mà nói: “Ca ca, ngươi gạt ta, ngươi lừa trẻ con, ngay cả trẻ con mà ngươi cũng lừa gạt.
”Hệ thống: “Ta đâu có gạt ngươi, bây giờ ngươi không phải là chờ ăn chờ uống, nằm không hoàn thành nhiệm vụ sao?”Nam Chi:……Tức chết cô, thế mà lại lừa gạt bảo bối đáng yêu nhất thế giới như cô, ngươi làm vậy có lợi gì chứ.
Nam Chi thở dài, đưa tay lên muốn vuốt tóc, kết quả lại sờ được một cái đầu trống trơn, căn bản không tiếp thu nổi, Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, có phải ta không có tóc không?”Cô vừa nói, vừa sờ lên đầu mình, nghĩ đến việc lớn lên trở thành một người đầu trọc khiến cô sợ hãi.
Ca ca, ca ca, ngươi là muốn lừa người sao.
Hệ thống bất đắc dĩ mà nói: “Có chứ, hiện tại ngươi còn nhỏ, thân thể có độc, sau này bổ sung dinh dưỡng sẽ có thể có lại, đừng hoảng loạn.
”“Ồ!” Nam Chi vỗ ngực, “Làm ta sợ muốn chết.
”“Kẽo kẹt……”Cửa mở, phản chiếu một bóng người đang bay vào phòng, Nam Chi ngơ ngác nhìn người đang bay, mũi chân nhẹ nhàng, dừng ở trước lồng sắt.
“Oa, ca ca, ca ca, người bay kìa, người có thể bay kìa.
” Nam Chi vô cùng kích động hô lên với hệ thống, khuôn mặt đỏ bừng, vô cùng kinh ngạc.
“Ai biết võ công cũng đều có nội lực, nếu có nội lực rồi thì có thể dùng nó để bay.
” Hệ thống giải thích.
Oa, thật thần kỳ!“Lại đây.
” Giọng nói của nữ nhân này thật lạnh lùng, giống như một tòa núi tuyết không bao giờ tan, khiến người ta không nhịn được mà rùng mình một cái.
Nhìn thấy đứa trẻ đang dựa người vào lồng sắt, thái độ của nàng ta lại càng lạnh lùng hơn, một lần nữa nói: “Lại đây.
”Nam Chi do dự, đi tới trước mặt nàng ta, Chung Ly Sương từ trên cao nhìn xuống, lạnh mặt nhìn đứa trẻ trong lồng, cơ thể đứa trẻ bẩn thỉu, cả đầu chỉ còn lơ thơ vài sợi tóc khô vàng, trên đầu dính đầy bùn đất.
Trong mắt nàng ta lộ ra vẻ kinh tởm, vươn tay ra, Nam Chi lập tức lui về sau.
.