Kim Đản Đản nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy vào trong, nhìn thấy Quân Mạch đang nằm ở trên giường.
Anh bị trúng thuốc nên sắc mặt trông hơi đỏ, hơi thở của anh rất nặng nhọc.
Ánh mắt của anh nhìn Ngọc Đình Đình với vẻ chán ghét và kiềm chế cực độ.
Lúc này Ngọc Đình Đình đang trìu mến sờ vào mặt Quân Mạch, vẻ mặt lo lắng nói: “Quân Mạch, anh có sao không!” Cơ thể cô ta cố ý xáp vào thật gần, lộ ra một vùng tuyết trắng ở trước ngực.
“Cút!” Giọng nói của Quân Mạch có hơi khàn khàn.
“Em biết anh không thích em, nhưng mà nhiệt độ cơ thể của anh cao quá, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?” Ánh mắt của Ngọc Đình Đình lo lắng nhưng trong lòng lại đắc ý, chẳng mấy chốc anh không nhịn được thì sẽ đến đòi cô làm tình.
“Tránh ra!” Quân Mạch yếu ớt vung tay, nóng lòng muốn đẩy Ngọc Đình Đình ra xa.
Ngọc Đình Đình ngạc nhiên che miệng lại: “Quân Mạch, có phải anh bị người khác chuốc thuốc rồi không?”
Kim Đản Đản: ĐM! Ngọc Đình Đình, cô vẫn không biết xấu hổ sao, quả đúng là một màn kịch tự biên tự diễn hay!
Thuốc của Quân Mạch phát tán tác dụng, yết hầu của anh trượt lên xuống.
Anh hoàn toàn không muốn để ý đến người phụ nữ phản cảm này.
Đôi mắt đẹp của Ngọc Đình Đình rối bời, thò tay cởi quần áo của mình, trên mặt giả vờ đáng thương: “Em thật lòng thích anh, không muốn nhìn thấy anh bị khó chịu.
Em bằng lòng làm thuốc giải cho anh!”
Kim Đản Đản nhìn thấy cô ta giơ tay bắt đầu cởi cúc áo ra.
Mẹ nó, bạn gái chính thức là bản thân cô vẫn còn ở đây, nếu muốn giải độc cũng không đến lượt cô ta.
Cô nhìn một vòng xung quanh phòng, có rất nhiều thứ có thể đánh cho cô ta bất tỉnh, nhưng lại sợ đánh chết cô ta.
Kim Đản Đản sờ chiếc điện thoại trong túi, kích thước vừa vặn.
Cô nhẹ nhàng bước đến, dùng lực đập mạnh vào cổ của Ngọc Đình Đình.
Bàn tay cởi cúc áo của cô ta ngưng lại, rồi hôn mê bất tỉnh.
Kim Đản Đản đỡ Quân Mạch: “Anh thấy thế nào? Còn có thể chịu đựng được không?”
Quân Mạch nghe thấy giọng nói thân quen.
Anh dụi mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Anh không trả lời Kim Đản Đản, vươn tay kéo cô vào lòng, giữ lấy môi cô rồi hôn lên.
Lần này không giống với nụ hôn lướt qua trước kia, nụ hôn làm cho từng lỗ chân lông của Kim Đản Đản đều giãn rộng ra, toàn thân run rẩy.
“Anh khó chịu quá ~” Quân Mạch kéo ra khoảng cách, giọng nói hơi khô khốc.
Kim Đản Đản vội vàng vùng vẫy tránh ra, nhìn Ngọc Đình Đình đã ngất xỉu trên mặt đất.
Cô luôn cảm thấy thế này rất kỳ quái, cứ như là đi vệ sinh mà không đóng cửa lại vậy.
Nhìn thấy nụ hôn của Quân Mạch lại đến gần một lần nữa, cô vội vàng lùi lại một bước: “Dừng lại! Tôi đưa cô ta ra ngoài.”
Kim Đản Đản xuống khỏi giường, lôi Ngọc Đình Đình ra ngoài ban công, cô luôn có một loại cảm giác giống như ném xác chết.
Cô thử xem Ngọc Đình Đình còn thở hay không, cũng may là cô ta chưa chết.
.
||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
Khi quay lại, nhìn thấy Quân Mạch quần áo xộc xệch, khuôn mặt nhỏ của Kim Đản Đản đỏ bừng lên, đề nghị: “Anh đi tắm nước lạnh cho hạ bớt nhiệt độ đi!”
“Không có sức!” Yết hầu của Quân Mạch trượt xuống, bây giờ anh đứng còn không nổi, thì lấy đâu ra sức để đi tắm.
“Tôi sẽ giúp anh!” So với việc thất thân một lần nữa mà nói, chăm sóc anh tắm hiển nhiên là tốt hơn đôi chút.
Cô dìu Quân Mạch đi vào phòng tắm.
Ở đây có bồn tắm nằm, còn có cả buồng tắm đứng.
Cô luôn cảm thấy bồn tắm nằm không sạch sẽ.
Kim Đản Đản mở vòi hoa sen, nước lạnh phun lên trên người Quân Mạch.
Toàn thân anh mặc đồ trắng, lúc này đã thấm ướt nước, nhìn còn quyến rũ hơn cả không mặc đồ.
Cô đỡ Quân Mạch ngồi xuống sàn, dựa vào trên vách tường.
Kim Đản Đản muốn rời đi, nhưng lại sợ anh chết vì thiếu khí Oxy, nên đành phải dời mắt đi, thỉnh thoảng nhìn anh một cái.
Dòng nước lạnh ngắt chảy trên người Quân Mạch, tưởng chừng như là có hai nguồn băng hỏa đặc biệt tra tấn.
Kim Đản Đản muốn tránh xa ra một chút để quần áo khỏi bị ướt, Quân Mạch đưa tay ra kéo cô nằm sấp trên người anh..