Sau khi phản ứng lại, Kim Đản Đản kêu lên thất thanh: “Không— Quân Mạch!”
Cô chạy tới, đỡ anh dậy trên nền đất đẫm máu, vẻ mặt cô điên cuồng: “Tại sao? Tại sao anh phải làm như vậy chứ?”
Quân Mạch đau đến nỗi sắp ngất đi bị cô lay cho tỉnh táo lại một chút.
Khóe miệng anh nở nụ cười nhợt nhạt, kết hợp với vết máu đỏ tươi trên mặt trông có vài phần đáng sợ.
Giọng nói của anh yếu ớt vô lực: “Nếu em vẫn không muốn tin anh thật lòng với em, vậy anh trả giá bằng tính mạng của anh thì sao?”
Nghe thấy lời này, ngón tay Kim Đản Đản bắt đầu có chút run rẩy.
Trong con ngươi của cô tràn đầy sợ hãi, cô sợ anh sẽ chết, sẽ rời khỏi cô.
Nước mắt Kim Đản Đản tuôn rơi, nước mắt cô rơi xuống đất giống như chuỗi hạt châu bị đứt vậy.
Cô ôm Quân Mạch toàn thân đầy máu vào trong lòng, dường như có chút điên cuồng: “Không, em không muốn anh chết.
Đừng rời khỏi em!”
Quân Mạch nở một nụ cười với cô.
Cuối cùng anh cũng thấy được sự lo lắng của cô, đời này cũng đáng rồi!
Anh nhắm mắt lại…
Kim Đản Đản sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.
Cô sợ, sợ anh không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Quân Mạch… Quân Mạch…”
Cô gọi đi gọi lại tên anh, nhưng không có ai trả lời cô.
Ngọc Đình Đình cũng bị dọa đến choáng váng rồi.
Không ngờ Quân Mạch lại vì con nhà quê kia mà không quan tâm đến an toàn mạng sống của chính mình.
Cô ta chạy đến đẩy Kim Đản Đản ra, túm tóc cô: “Cô có tư cách gì mà ở bên cạnh anh ấy chứ? Tất cả những chuyện này đều là do cô! Là do cô!”
Từng lời chỉ trích này đến lời chỉ trích khác đều tràn đầy ghen tị và hận thù, tại sao không phải là kết quả mà cô ta muốn chứ?
Kim Đản Đản bị cô ta đẩy ngã xuống đất.
Cô vô cùng tự trách.
Đúng vậy, đều là do cô.
Nếu không phải tại cô thì Quân Mạch cũng sẽ không bị thương.
Kim Đản Đản lấy di động ra gọi điện thoại cầu cứu.
Cả bàn tay Kim Đản Đản đều sợ đến nỗi run rẩy, cô phải bấm số mấy lần mới đúng.
Cô khóc nói: “Mau… Xin các người mau cho người đến cứu anh ấy!”
Ngay sau đó, xe cấp cứu đến.
Quân Mạch được đưa đến bệnh viện, bác sĩ thông báo cho người nhà của anh.
Quân Mạch đang cấp cứu trong phòng cấp cứu.
Vương Viện vừa nhìn thấy Kim Đản Đản đã chỉ vào mũi cô mắng chửi: “Con nhóc chết tiệt cô, quyến rũ con trai tôi thì thôi đi, bây giờ còn hại nó vào bệnh viện nữa.
Đồ sao chổi nhà cô, cút đi cho tôi.
Tôi không muốn gặp lại cô nữa!”
Quân Uy ngăn cản Vương Viện lại: “Viện Nhi, em bình tĩnh một chút đi.
Kẻ đầu sỏ không phải là con bé!”
“Không phải cô ta, sao lại không phải cô ta chứ? Nếu không phải con trai em vì cứu cô ta, sao nó có thể bị thương được chứ?” Cảm xúc cả người Vương Viện rất kích động.
Bà chỉ có một đứa con trai này thôi, vất vả nuôi lớn như vậy.
Không ngờ nó lại vì một đứa con gái mới quen biết chưa được bao lâu mà làm như thế, sao bà có thể không thất vọng buồn lòng được chứ.
Bây giờ con trai còn đang cấp cứu bên trong, nhìn thấy kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này chỉ bị trầy chút da, làm sao bà có thể bình tĩnh được chứ.
Ngọc Đình Đình khóc như hoa lê ướt mưa, đi tới đỡ cánh tay Vương Viện: “Cô ơi, đều do cháu không tốt, không chăm sóc tốt cho Quân Mạch.
Nếu như anh ấy ở bên cạnh cháu, cháu tuyệt đối sẽ không để anh ấy vì cháu mà bị thương đâu!”
Vương Viện nghe thấy lời này thì cảm động một hồi, làm gì con dâu nhà giàu nào không có một chút thủ đoạn chứ? Hơn nữa trước kia Ngọc Đình Đình cũng chưa làm ra chuyện xấu gì cả.
Nếu con trai có thể lấy được một người vợ có thể xuất hiện trước mặt mọi người như vậy thì tốt rồi.
Quân Uy trầm ngâm suy tư nhìn Ngọc Đình Đình.
Lời này nghe thì có vẻ như đang tự trách, nhưng lại âm thầm nói xấu Kim Đản Đản.
Chuyện này không đơn giản, ông phải để người điều tra rõ ràng mọi chuyện phía sau mới được.
Vương Viện nhìn Kim Đản Đản không vừa mắt nên luôn gây sự với cô.
Kim Đản Đản không đợi được Quân Mạch tỉnh lại thì cô sẽ không đi.
Ông cụ Quân Việt đến rồi, ông cũng không trách Kim Đản Đản, ngược lại còn an ủi cô, nói cát nhân tự có thiên tướng..