May mà ca cấp cứu rất thành công, Quân Mạch đã qua cơn nguy kịch.
Chỉ là không biết bao lâu nữa anh mới tỉnh lại.
Một ngày…
Ba ngày…
Một tháng…
Một năm trôi qua, Quân Mạch vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, anh giống như đang ngủ vậy.
Quân Uy điều tra ra người đứng sau chuyện này là Ngọc Đình Đình.
Ông tống cô ta vào tù, nhà họ Quân và nhà họ Ngọc hoàn toàn rạn nứt.
Mà Kim Đản Đản chuyển ra khỏi nhà Quân Mạch, cô thường đến thăm Quân Mạch, kể cho anh nghe những chuyện đã xảy ra xung quanh anh.
Thời gian lại trôi qua một năm nữa, người đàn ông nằm trên giường ngủ rất say.
Dáng vẻ khi ngủ của anh giống như thiên sứ rơi xuống trần gian vậy, khiến người khác không nhẫn tâm đánh thức anh dậy.
Kim Đản Đản giơ tay miêu tả ngũ quan của anh, cuối cùng cô dừng lại ở giữa đôi môi không có chút huyết sắc nào của anh, lẩm bẩm: “Quân Mạch, anh biết không? Khi anh hôn em, rất nhiều lần em đều không biết nên thở thế nào, suýt chút nữa thì bị ngạt chết!”
“Sao trên đời này lại có một nam sinh xấu xa như anh vậy chứ? Vừa mới gặp mặt anh đã làm em trên bàn rồi, khổ nỗi là em không hề có cảm giác gì cả…”
“Em vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi em gặp anh.
Lần đó em suýt chút nữa xé rách nội y của anh.
Có điều lúc đó anh thật sự rất bình tĩnh, em còn sắp bị dọa thảm rồi!”
Đang nói như vậy thì Kim Đản Đản cúi xuống ôm lấy Quân Mạch, giọng nói của cô có chút nghẹn ngào: “Anh đừng ngủ nữa, anh mau tỉnh lại một chút có được không hả? Chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ để mặc anh bắt nạt em, nấu cơm, giặt quần áo cho anh.
Mặc cho anh mắng chửi, chọc ghẹo em!”
“Chỉ cần anh tỉnh lại, chuyện gì em cũng sẽ nghe theo lời anh hết!” Kim Đản Đản ôm Quân Mạch, cô cảm nhận nhiệt độ của người trong lòng.
Cô sợ anh rời khỏi cô, sợ độ ấm của anh cũng không còn nữa.
Ngón tay Quân Mạch động đậy, sau đó lông mi anh khẽ rung.
Những lời cô vừa nói anh đều nghe thấy.
Anh cũng biết cô thường đến chăm sóc anh, nói chuyện với anh.
Ý thức của anh vẫn luôn tỉnh táo, chỉ là anh không thể tỉnh lại được.
Kim Đản Đản thả Quân Mạch ra, thấy anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cô không khỏi có chút thất vọng.
Nhìn đôi môi không hề có chút huyết sắc nào đó của anh, cô cảm thấy đôi môi đó của anh nên tràn đầy sắc thái rực rỡ mang theo nụ cười xấu xa mới đúng.
Mà không phải giống như bây giờ nằm yên tĩnh ở đó nghe cô nói chuyện.
Kim Đản Đản nhắm mắt cúi người xuống, hôn lên môi Quân Mạch.
Cô không biết hôn môi, cô chỉ chạm nhẹ hai môi vào nhau.
Chỉ như vậy thôi, cô cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi anh, tốt đẹp như vậy.
Trước đây cô luôn bị cưỡng ép, chưa bao giờ cô nghiêm túc cảm nhận như hôm nay.
Cô học dáng vẻ trong trí nhớ, nhẹ nhàng liếm môi anh một chút.
Môi anh mềm mại giống như thạch trái cây vậy, xúc cảm này thật sự rất tuyệt.
Cho đến khi hô hấp của Kim Đản Đản có chút gấp gáp, cô mới nhận ra mình đang làm những chuyện gì.
Cô sợ đến nỗi vội vàng kéo xa khoảng cách ra, lồng ngực nhỏ của cô không ngừng nhấp nhô lên xuống.
Cô… vậy mà lại hôn trộm anh!
Tuy nhiên cô còn chưa hít thở được mấy hơi, đột nhiên có một bàn tay vươn ra kéo cô nằm lên trên người Quân Mạch.
Sau đó đè gáy cô, môi cô bị bịt kín.
Kim Đản Đản mở to mắt nhìn vào mắt Quân Mạch.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, thậm chí ngay cả khi chớp mắt lông mi của hai người cũng chạm vào nhau.
Anh tỉnh rồi…
Mà bọn họ, đang hôn nhau!
Ừm ~ Mùi vị cũng rất được…
Kim Đản Đản nhắm mắt lại cẩn thận thưởng thức, thỉnh thoảng cô còn thử hôn lại anh.
Cứ hôn như vậy, đột nhiên cô cảm thấy cơ thể mình chợt lạnh, cô mới tỉnh táo lại.
Lúc này cô đang nằm trong lòng Quân Mạch, mà anh lại để trần thân trên.
Kim Đản Đản sợ tới mức vội vàng ngồi dậy lấy chăn che lấy cơ thể mình, giọng nói của cô có chút run rẩy: “Anh… anh đừng xằng bậy…”
Vừa nói, môi cô đã thấy đau đớn rồi.
Cô lấy tay sờ môi, không ngờ môi cô lại bị anh hôn sưng lên.
Kim Đản Đản dùng ánh mắt hoảng sợ giống như nai con trừng anh, lên án: “Anh là chó sao? Anh vậy mà lại cắn sưng môi em?”.