Ánh trăng lung linh chiếu vào căn phòng nơi có Vũ Tình và Dạ Quân đang say giấc lồng.
Hai người họ nhìn vô cùng xứng đôi.
Cuộc hoan ái qua đi lại chìm vào im lặng.
Dạ Quân ôm chặt lấy Vũ Tình ôm lấy tấm chân tình mà hắn mong ước bấy lâu nay.
Thật khó khăn lắm nàng mới là của hắn nhưng lại lại dùng mọi cách để rời bỏ hắn.
Hắn cũng là con người, hắn cũng đau, trái tim vì nàng mà trở lên kiên cường, vì nàng mà trở thành người đứng trên vạn người.
Cớ sao nàng lại không đoái hoài.
Hắn đợi nàng bảy năm, nhưng tâm nàng đã sớm không còn là của hắn, chẳng phải hắn chỉ đi chiến đấu một trận thôi sao.
Sao nàng thế mà quên hắn được, hắn muốn nhốt nàng lại, nhưng hắn lại không nỡ.
Hắn không cam tâm, hắn muốn nàng thật tâm yêu hắn.
Nhưng đó chỉ là điều hắn muốn, còn nàng thì sao.
Nàng sợ hãi, nàng phản kháng, nàng căm ghét hắn.
Nàng không hề biết là đối với nàng, hắn đã phải nhẫn nhịn như thế nào.
Mọi điều hắn làm chỉ đổi lại sự tránh né của nàng thôi sao? Một người như hắn làm sao mà có thể chịu đựng được chứ.
[...]
" Tiểu ca ca, muốn chơi một trò với ta không?"
Tiểu cô nương hình hài nhỏ nhắn, đôi mắt lấp lánh, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Nàng xòe đôi bàn tay nhỏ của mình ra, đỡ lấy một người chắc chỉ hơn nàng một chút.
Hắn ngờ vực, rụt tay lại, đôi mắt lóe lên một cái rồi thôi.
Nhìn lại y phục lấm lem của mình, lại nhìn y phục của tiểu cô nương lại.
Hắn chùn bước.
Hắn không dám chạm vào cô nương nọ, hắn sợ sẽ vấy bẩn nàng.
Hắn không xứng,không xứng có được sự quan tâm, không xứng có người chơi cùng.
Trong thâm tâm của một đứa trẻ lúc ấy chỉ toàn sự căm ghét với mọi điều xung quanh.
Tiểu cô nương cười cười, nàng cười như làm mọi thứ xung quanh rực sáng, khẽ kéo hắn lên.
Chạy như bay đến một đồi núi nhỏ.
" Ta đang chán lắm, ngươi đừng bày ra một bộ mặt như thế.
Đi chơi với ta đi"
" Đua diều, đua diều nào"..
Hắn ngạc nhiên, nhìn bàn tay lấm lem bùn đất của mình được nàng bao lấy.
Lòng hắn bỗng xôn xao, tim đập hẫng một nhịp.
Không biết tự bao giờ, hắn lại cảm thấy ấm áp.
Từ đó, trong khoảng thời gian hắn ở đó.
Nàng là người duy nhất chơi với hắn, nhưng cả hai người đều không biết quý danh của nhau.
[...]
" Tứ hoàng tử, tứ hoàng tử..."
Đang chơi vui thì cả hai đều bị một âm thanh phá vỡ không khí vui vẻ.
Cả hai dừng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Thì ra là công công trong cung đến.
" Thứ hoàng tử, hoàng thượng có lệnh mời ngài về cung gấp.
Ngài học như vậy là quá đủ rồi"
Trong khoảng khắc đó, Dạ Quân như chùn bước.
Hắn nhìn tiểu cô nương với ánh mắt lưu luyến.
Đôi tay nắm chặt.
Ta có thể ở đây vài ngày nữa được không?"
Mọi khi Dạ Quân đều nghe lời bệ hạ một cách răm rắp nhưng hôm nay lại không chịu, công công bỗng trở nên không kiên nhẫn.
" Thánh chỉ không chậm chễ, mời ngài về cung"
Tiểu cô nương đứng chôn chân tại chỗ, nàng không ngờ người chơi với mình bao lâu nay lại là tứ hoàng tử.
" Ừ "
Âm thanh Dạ Quân vang lên, hắn không thể không nghe lời.
Bước chân theo công công trở về, hắn thậm chí vòn không đủ can đảm nhìn mặt nàng.
Hắn biết, lần này trở về, sẽ khó gặp lại.
Dù sao thì hắn cũng chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, hắn đâu có tiếng nói đâu chứ?
Bước chân xa dần.
" Ngươi...tên...gì?"
Âm thanh trong trẻo của tiểu cô nương vang lên.
Hắn dừng lại, quay đầu, từ xa xa nhìn thấy ánh mắt của nàng dường như rơi lệ.
Hắn hạ quyết tâm, hét lớn.
" Ta tên Dạ Quân, hãy nhớ!?"
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng đáp lại.
" Ta tên Phượng Vũ Tình, ngươi cũng đừng quên!?"
[...]
Đoạn hồi ước xưa cũ lóe lên trong đầu Dạ Quân, hắn vuốt nhẹ đầu Vũ Tình đang say giấc.
Khẽ bật cười, nụ cười chứa đựng đầy sự chua sót.
Đến cuối cùng, không biết, ai là người quên ai....!
- -.