Lần này thì quả thật có công chuyện lớn nào đó cũng không ngăn nổi Dạ Quân.
Thật tai hại, ai bảo Vũ Tình quyến rũ hắn làm gì kia chứ? Thật là...đáng lẽ hắn tha cho nàng rồi cơ.
Thôi bây giờ lại đại chiến thêm hiệp nữa thì mới giải quyết được.
" Vũ Tình, nàng có ý thức được câu nói của mình không?"
Vũ Tình ngớ người, nàng nói thế thì có gì là lạ đâu.
Chẳng phải đó là tên thật của hắn sao? Nàng làm gì sai ư?
Hay là....toi rồi...trong một phút bốc đồng, nàng đã quên mất hắn là thiên tử.
Là hoàng đế, là một người đứng trên vạn người, muốn gì được lấy.
Nàng cũng chỉ mang cái danh hoàng hậu thôi.
Hay là nói...nàng không xứng?
Tâm trạng Vũ Tình bỗng chùng xuống, bàn tay trắng nõn bị móng tay đâm mạnh vào gần như mất cảm giác.
Ngay lúc này, nàng bỗng cảm thấy bản thân thật nhỏ bé nàng không cảm nhận được sự đau đớn, bàn tay nhỏ in hằn cũng không thể lôi nàng về hiện thực.
Trong phút chốc, nàng có cảm giác, đối với hắn nàng cũng chỉ là một con bù nhìn, là công cụ để hắn thỏa mãn dục vọng.
Dạ Quân bỗng cảm giác được tâm trạng Vũ Tình không được tốt, sao mà hắn có thể đoán được suy nghĩ trong đầu nàng.
Dẫu hắn có quyền lực đến mức nào thì hắn vẫn là một con người có da thịt đàng hoàng, đâu thể có con mắt nhìn thấu sự đời?
Trên thế gian này, khó đoán nhất vẫn là lòng dạ tiểu nhân và nữ nhân.
Quả thực là mò kim đáy bể cũng nghĩ không thông.
Vũ Tình hơi hé cánh môi hồng hồng, mấp máy.
" Thiếp xin..xin lỗi...thiếp không nên gọi tên hoàng thượng...thiếp...thiếp không...xứng.."
Vừa nói, nàng nước mắt lưng tròng, như sắp khóc đến nơi.
Dạ Quân tâm trạng bỗng rối bời, hắn nói nàng không xứng hồi nào chứ?
" Ta nói nàng không xứng với ta hồi nào, nàng là hoàng hậu, ta là hoàng đế, há chẳng phải là phu thê? Gọi tên nhau nào có sai?"
Vũ Tình hơi đơ, vậy ra là nàng suy nghĩ quá nhiều.
Xưa nay nàng có suy nghĩ vớ vẩn như vậy bao giờ đâu, hay là nói, từ lúc xuyên đến đây nàng đã thay đổi.
Nàng bây giờ hay có những suy nghĩ miên man, khó giải thích, đến nàng cũng không thể hiểu nổi mình nữa.
Dạ Quân khẽ động thân dưới.
Cơn đau đến đột ngột khiến Vũ Tình trở về hiện thực.
Cổ họng nàng đã sớm khàn đặc vì nãy nàng kêu hơi lớn tiếng.
Nhìn lên trên thì thấy vẻ mặt đáng đánh của tên hoàng đế nào đó, Vũ Tình nghiến răng cố không cho tiếng rên la bật lên.
Hắn một tay cầm chân, giống như là lôi cả cơ thể Vũ Tình lại gần hắn.
Sau đó, lại thúc vào một cách bất ngờ khiến Vũ Tình không kịp trở tay, mỗi cú thúc đều chạm tới hoa tâm.
Hắn cũng không muốn dày vò nàng quá, chỉ muốn giải quyết cho xong rồi cho nàng đi nghỉ.
Khổ lỗi là đấy chỉ là hắn muốn, còn nàng thì ngược lại.
Mị thịt ở trong u huyệt không ngừng kẹp chặt như không muốn lời xa.
Khả năng của nữ nhân đúng là quá mê người, may mà hắn có sức chịu đựng tốt nếu không chắc sẽ chìm đắm trong sắc dục không quan tâm triều chính thì nguy.
Ánh mắt Vũ Tình trở lên mơ hồ, tay nàng bám chặt lấy tấm lưng trần vững chắc của nam nhân.
Miệng nhỏ không ngừng phát ra những tiếng rên mê người.
" A...hoàng...hoàng thượng...ngài...nhẹ...nhẹ...chút...hức...thiếp...đau.."
Miệng nói nhưng hai chân nàng lại kẹp chặt lấy hông của Dạ Quân, từng chút một đón tiếp những đợt tiến công mạnh mẽ của hắn.Dạ Quân đánh nhẹ vào mông nhỏ của nàng, miệng nói.
" Vũ Tình, từ khi nào nàng trở lên dâm đãng như thế này? Ngoan...gọi nhũ danh của ta đi...gọi một tiếng xem nào"
Vũ Tình bị đánh đột ngột, u động như bị kích thích.
Càng kẹp chặt vật to lớn của nam nhân, Dạ Quân hừ nhẹ một cách thỏa mãn.
" Ah....a....ha....Quân...Quân..."
Như bị chọc trúng chỗ, Dạ Quân đẩy nhanh tốc độ hơn.
Cuối cùng, hắn đâm thẳng lên hoa tâm.
U động nhỏ hẹp của Vũ Tình như chịu đả kích, hoa hồ cũng theo đó mà tuân trào.
Dạ Quân cũng phóng thích.
Sau cùng, Dạ Quân rút ra.
Nơi giao hợp của hai người không còn thứ gì ngăn chặn nữa, kết tinh của hai người cũng theo đó mà chảy ra.
Tất cả đều lọt vào tầm mắt của Dạ Quân.
- -.