"Sư phụ, có chuyện quan trọng con muốn báo với người đâyyyy."
Tiểu Lý Tử khuôn mặt hớn hở, ánh mắt như tỏa ra hàng vạn tinh quang chói muốn mù con mắt.
Nhưng vừa vào trong, khung cảnh làm hắn sững sờ.
Hắn thấy gì? Thấy đương kim thánh thượng đang thưởng thức trà ngon.
Vạt áo vàng kim chói lóa.
Nếu nói ánh mắt Tiểu Lý Tử tỏa ra thứ ánh sánh phấn khích thì vị đằng trước giống như một kẻ trên trời, người dưới đất.
Chưa kể đến dung nhan mà trông cách ăn mặc không phú thì cũng quý.
Hàng lông mày như lưỡi kiếm hung ác, ánh mắt lướt qua đến đâu là đến đó phải rùng mình một trận.
Thần thái uy nghiêm của đấng đứng trên hàng vạn người.
Đó chính là đương kim thánh thượng!
Tiểu Lý Tử khóe miệng co giật, lắp bắp, đại não vẫn chưa kịp xử lý thông tin.
Liếc qua liền thấy bộ mặt trách cứ của sư phụ nhà mình.
Chẳng kịp làm gì, Tiểu Lý Tử theo phản xạ quỳ thụp xuống, khấu đầu.
"B...bái khiến thánh thượng."
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn vạn tuế."
"Ngươi là ai? Có việc gì sao?"
Tiểu Lý Tử cứng đờ, lần đầu tiên hắn cảm thấy một luồng uy nghiêm làm bản thân không phản ứng được.
Mấp máy mãi vẫn không nói được câu gì ra hồn.
Thân là sư phụ, An công công cũng không để đồ đệ mình bị hoàng thượng trách cứ.
"Bẩm hoàng thượng, đó chính là Tiểu Lý Tử phụ trách dưới trướng thần.
Được thần sai đi mua lê, hoàng thượng dơ cao đánh khẽ, tha thứ cho sự lỗ mãng của hắn ạ."
Dạ Quân đến đây vốn để bàn một số chuyện, hắn đến cũng độ ngột làm cho An công công không kịp thông báo với người xung quang.
Làm cho bọn họ không biết thì cũng không thể trách.
Dạ Quân phất tay, tiện miệng hỏi.
"Ngươi có chuyện quan trọng gì?"
Tiểu Lý Tử bỗng sửng sốt, liền móc ra một chiếc khăn tay.
Dâng lên hoàng thượng.
.
Truyện Tiên Hiệp
"Thần cũng không chắc, mới nãy lúc thần mua lê chẳng may thấy chiếc khăn.
Thấy vài chữ trên đó liền liên tưởng đến..."
Nói được một nửa, Tiểu Lý Tử ngẩng đầu lên.
Thấy sắc mặt hoàng thượng, hắn liền thất kinh, đến thở cũng không nổi, chỉ có thể cố gắng làm giảm dự hiện diện của mình xuống hết mức có thể, thở thật nhẹ.
Nhưng một người quỳ lù lù trước mắt thì làm sao mà người khác không để ý được chứ.
Dạ Quân thấy từng mũi chỉ đỏ liền biết là ai đã thêu.
Đây không phải là lần trước khi Vũ Tình ở trong cung nhàn rỗi không có gì làm liền đem khăn ra thêu sao? Hắn còn tận mắt nhìn thấy nàng thêu từng mũi kim một, từng chút một sao có thể lầm lẫn ở đâu được?
Dạ Quân thuận tay lật mặt sau, mũi kim mới thêu ba chữ "Vãn Hồng Lâu" vàng nhạt, nếu không để ý sẽ không thấy.
"Đây chẳng phải thanh lâu bậc nhất thành sao?" - An công công nói
"Cái gì?"
Vũ Tình của hắn chẳng lẽ lại lưu lạc đến thanh lâu? Chiếc khăn xuất hiện ngoài thành, Vũ Tình thêu ba chữ "Vãn Hồng Lâu" chẳng lẽ nàng ấy muốn nói với mình điều gì sao? Không phải nói chắc chắn ở ngoài thành có tin tức.
Quan trọng hơn nữa, tại sao chiếc khăn này lại lạc lõng ở ngoài thành? Tại sao được Tiểu Lý Tử nhặt được.
Khăn này không nhiễm bẩn, chắc chắn là bị phát hiện.
Chắc chắn là nàng ấy vẫn còn sống.
Dạ Quân đập bàn.
"Tiểu Lý Tử, nói cho ta biết, ngươi chắc chắn là như vậy?"
Giọng nói uy nghiêm, phá vỡ không khí yên tĩnh đến quỷ dị.
Tiểu Lý Tử như được tiếp thêm dũng khí, tuy hơi sợ nhưng vẫn tường tận kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Dạ Quân nghe xong sắc mặt tái mét, đứng phắt dậy.
"Theo ta đến cổng thành."
Hướng chiếc khăn bay là ở cổng thành, xưa nay nếu không có chuyện là một con chim cũng không lọt mà một chiếc khăn lại vô thanh vô tức xuất hiện.
Chắc chắn mấy người gác cổng thành không thoát khỏi liên can.
"Hoàng thượng, hiện tại cũng muộn rồi.
Chẳng hay để ngày mai hành sự.
Thần nghĩ chắc cổng thành cũng đóng rồi."
An công công rất tinh tế suy nghĩ.
Nhưng Dạ Quân luôn đặt Vũ Tình lên đầu quả tim thì làm sao mà lọt tai mấy lời đó.
"Không được, chuyện này rất quan trọng.
Để muộn một khắc là ta sẽ không yên tâm.
Hoàng hậu là quan trọng nhất, bất kể thứ gì đều không quan trọng."
"Nhưng nếu để người khác biết được hoàng hậu lưu lạc đến thanh lâu thì mọi sự không ổn."
Ánh mắt Dạ Quân lóe lên một tia tàn độc.
"Để ta xem xem, ai có gan đó?!".