"Hoàng thượng, ta sắp trở về rồi.
Ngài có thể bồi ta một chút không?"
"Bồi ngươi? Ngươi chỉ là một công chúa cỏn con mà ép ta bồi ngươi sao? Ngươi không xứng."
Yến tiệc kết thúc, Dạ Quân cùng đội ngũ hòa thân bàn một số chuyện.
Công chúa Ô Nhĩ Đới cũng đi theo.
Nàng ngồi bên ngoài, sau khi mọi người giải tán.
Nàng thấy công chúa Ô Nhĩ Đới sa sầm mặt.
Đoán chắc là Dạ Quân đã làm chuyện gì đó hay ho rồi.
Nàng ta ưỡn ngực, đi qua Phượng Vũ Tình.
Ánh mắt không che dấu nổi vẻ chế diễu.
Vũ Tình Thấy vậy là lòng đặt ra một dấu hỏi chấm to đùng.
Nàng ta dám lườm nàng như vậy bộ không sợ Dạ Quân móc mắt cho cá ăn à? Hay là không sợ hai nước xảy ra xung đột?
Thật khó hiểu, trông cái cách dùng dằng khó chịu là biết cô công chúa được nuông chiều này không được như ý muốn.
Phượng Vũ Tình cũng không yếu thế, mắt phượng liếc Ô Nhĩ Đới một cái.
Nàng ta khựng lại một chút có vẻ ngạc nhiên, sau đó dậm chân phất tay rời đi.
Tối hôm đó, nhân lúc trời không còn sớm.
Ô Nhĩ Đới ăn mặc diêm dúa, nàng ta bưng vào một bát canh tổ yến.
Người canh gác bên ngoài bị nàng ta làm cho cả người đều ngứa ngáy khó chịu.
Mỹ nhân mà, ai có thể cưỡng lại được chứ?
"Hoàng thượng, công chúa Ô Nhĩ Đới đứng bên ngoài suốt một canh giờ rồi.
Nàng ấy nói dù sao nàng ta cũng được cha cử sang đây hòa thân cùng ngài.
Ngài không nhận thì nàng ấy không còn cách nào.
Nhưng mà ngài cũng nên gặp nàng ấy lần cuối.
Nàng ấy bảo đây có lẽ là lần cuối cùng nàng ấy xuất hiện trước mặt ngài."
Dạ Quân cầm quyển sách, hắn nhìn một lúc khá lâu rồi mới trả lời.
"Ừ, được rồi.
Cho cô ta một khắc."
Muốn làm quý phi của hắn sao? Không có cửa, cửa sổ cũng không có.
Lần đầu tiên gặp mặt cô công chúa này, từ cử chỉ đến ánh mắt đều ẩn chứa tham vọng.
Nhìn sơ qua cũng biết là một người khá khó xơi rồi.
Nếu hắn vì hòa bình mà lấy Ô Nhĩ Đới thì Vũ Tình của hắn làm sao có thể đấu lại nàng ta được?
Vũ Tình của hắn mỏng manh như thế, mà Ô Nhĩ Đới lại trông có vẻ muốn lật hoàng hậu của hắn.
Điều này hắn chắc chắn sẽ không để cho nó xảy ra.
Là nam nhân, hắn phải bóp nát mối nguy hại từ trong trứng nước.
Không thể để nó nở ra, một mối hại, hắn phải trừ cho Vũ Tình nhà hắn.
Người ngoài? Chui lỗ c.hó cũng không vào được!
Thôi thì lần này hắn phải dứt khoát mới được.
"Công chúa đến đây gặp trẫm muốn nói chuyện gì."
Dạ Quân mặc một chiếc áo ngủ, lộ một mảng trước ngực.
Hắn cầm quyển sách, dáng vẻ lười biếng kia quả thực như châm thêm dầu vào lửa.
Ô Nhĩ Đới thầm nghĩ.
Nàng dù thế nào cũng phải có được nam nhân này.
Cho dù là thủ đoạn tàn nhẫn nhất để có được, nàng cũng không lùi bước.
Nàng ta lại gần, dáng vẻ quy củ thấy rõ.
Nhưng cách ăn mặc diêm dúa kia làm sao qua mắt được Dạ Quân.
Ô Nhĩ Đới dáng người không tồi, nhưng so ra.
Vẫn là thua Vũ Tình của hắn.
Nghĩ xong Dạ Quân tiếp tục nhìn vào sách của hắn.
Ô Nhĩ Đới tự tin tràn đầy với dáng người của mình.
Nhưng khi thấy Dạ Quân chỉ liếc qua một cái rồi tiếp tục nhìn vào sách nàng ta đen mặt, tức đến muốn thổ huyết.
Nàng ta cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, lần này nàng ta phải hoàn thành mục đích của mình.
Lần này tới đây, nàng ta có mục đích riêng.
"Hoàng thượng dù sao ta cũng sắp đi, ngài không muốn bồi ta một chút sao?"
"Ngươi là công chúa một nước nhỏ mà dám bảo bổn vương bồi ngươi.
Gan cũng không nhỏ nhỉ?"
Ô Nhĩ Đới trong lòng đã cứng lại không biết bao nhiêu lần.
Nàng ta phải nhịn mới làm nên đại sự.
"Không có, thiếp thấy hoàng thượng cực khổ phê tấu chương nên có làm một chút tổ yến bồi bổ sức khỏe cho người."
"Ồ."
Dạ Quân liếc chén tổ yến gần đó liền ồ lên một tiếng cho có lệ.
Hắn đã đoán được mục đích của Ô Nhĩ Đới rồi.
Dạ Quân ra vẻ không biết gì, liền nói:
"Vậy sao? Ngươi đưa chén tổ yến cho ta.".