Vũ Tình đâu thèm để ý, nàng ngồi chồm lên người Dạ Quân.
Nàng ngồi lên, nhưng quả thật là gãi không đúng chỗ.
Cứ nhún nhún hoài mà sao vẫn không có cảm giác như Dạ Quân làm vầy nè.
Thật khó chịu quá đi.
Nàng rưng rưng nước mắt,nhìn Dạ Quân như sắp khóc đến nơi.
Lần đầu tiên nàng thấy ngại ngùng như lúc này, nhưng ngại ngùng thì có ăn được đâu.
Nàng chỉ cần thoải mái thôi.
Nhưng căn bản là nàng không biết làm thế nào.
Dạ Quân nhìn tiểu tâm can trong lòng như sắp đổ lệ đến nơi.
Hắn vẫn muốn trêu chọc nàng một chút nhưng có vẻ hơi quá rồi.
"..Thiếp...thiếp....không làm được..."
Nàng khó chịu, vô cùng khó chịu, đôi mắt ánh lệ lưng tròng.
Nàng nắm nhẹ lấy bàn tay thon dài của Dạ Quân, nhỏ giọng cầu xin.
Dạ Quân thấy nàng như thế thì cũng đành thở dài, hắn cũng như nàng vậy nơi đó cũng vô cùng khó chịu.
Thôi hắn đành chiều nàng một chút vậy.
Hắn nắm eo nhỏ của nàng, đâm mạnh xuống.
Ngồi trong tư thế này, dị vật như hổ mọc thêm cánh, không đừng chạm đến nút cán.
Vũ Tình nấc lên từng đợt, hơi thở hỗn độn hòa lẫn với không khí ướt át của hiện hại.
Đôi môi nhỏ nhắn khẽ bật lên những tiếng rên kiều mị đến động lòng người.
Nàng bấu chặt vào nam nhân đang không ngừng tàn bạo mà chinh phục nàng, móng tay cũng theo sự sung sướng của chủ nhân mà tạo thành những vệt đỏ mờ mờ trên lưng của nam nhân.
Dường như nàng càng làm như vậy thì Dạ Quân lại càng kích thích, hắn càng mạnh bạo hơn.
U huyệt nhỏ của nàng chịu sự kích động mà không ngừng co rút, càng mút chặt hơn như không muốn rời xa nam nhân vậy.
Dạ Quân nghĩ thầm, nàng đúng là quá mê người.
Mê người đến mức hắn không kiềm chế được mà muốn thao túng nàng trong tay, muốn nàng như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng.
Hắn muốn chỉ một mình hắn mới được ngắm nàng, mãi mãi.
Nàng chỉ mãi là con chim nhỏ được hắn yêu thương chiều chuộng.
Bất kì kẻ không có mắt nào đụng vào bảo bối của hắn đều sẽ không có kết cục tốt.
" Ư..u...ư..ư.."
Từng cú thúc mạnh như đến đỉnh điểm.
Hai tay nàng víu chặt không để cho mình bị thúc đến mức theo quán tính mà bay ra xa.
Ánh mắt nàng trở lên mờ mịt.
Nàng...thực sự đã đến giới hạn rồi.
Nam nhân bỗng nhiên mạnh bạo hơn.
Bắt đầu không ngừng tấn công u huyệt nhỏ bé.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, tất cả tinh hoa đều phóng thích ra ngoài một cách sảng khoái.
Đầu óc nàng trống rỗng, giờ phút nàng không khác gì một tờ giấy trắng.
Nàng chẳng thế suy nghĩ được gì.
Nhưng khác với nàng, nam nhân bên cạnh vẫn còn vô cùng hớn hở.
Tất nhiên, vấn đề này vẫn chưa giải quyết xong.
Cảm nhận được tiểu huynh đệ vẫn còn vô cùng phấn khởi mỗi lúc một lớn trong u động của nàng.
Vũ Tình thều thào nói.
" Hoàng thượng..thiếp mệt..dừng...lại được không?"
Dạ Quân có vẻ như không đồng tình với ý kiến này của nàng.
Rõ rành là nó vẫn đang kẹp chặt lấy hắn vậy mà, nói dừng là dừng được sao.
" Tất nhiên là không rồi"
Vũ Tình nhắm mắt, mặc kệ số phận.
Muốn để Dạ Quân làm gì thì nàng, còn nàng thì do mệt mỏi quá độ mà ngất lịm đi.
Và tất nhiên, tiểu huynh đệ vẫn sẽ chơi vô cùng vui vẻ trong u động của nàng vô cùng vui vẻ đến chập tối mới chịu về.
Vậy là từ nay nàng chừa cái tật thách thức không đúng người rồi nhé!
- -
#leo.