Xuyên Nhanh Big Boss Làm Nghề Mai Mối


Tạ Đan đưa Sở Ly tới một tửu lâu, nơi này tề tựu rất nhiều văn nhân đang đối chữ, ca hát và chuyện trò trên bàn trà.
Sở ly nhìn đủ loại màu sắc trước mặt có cảm giác quay cuồng.
"Ca, ăn chơi mà ca nói đây sao?"
Nhìn ánh mắt lộ rõ xem thường của muội muội, tim Tạ Đan bị đâm một mũi đả kích, hắn sờ mũi, bình thường thấy tiểu muội thích thơ ca nên hắn mới dắt cô tới đây chứ người như hắn đâu có đến bao giờ.
Được.

Đổi.
Địa điểm thứ hai mà Tạ Đan tới, là một khu vui chơi ở ngoại ô Trần Quận của người có tiền, bao gồm đủ thể loại như bắn cung, cưỡi ngựa, chọi gà, săn bắt, đấu kiếm,...
"Ca, chỗ này giống như trại nuôi động vật?"
Mấy thứ này từ lâu cô không thèm chơi nữa rồi.

Xem ra cô đã đánh giá Tạ Đan hơi cao.

Haizz.
Choang...!Tim Tạ Đan bị đả kích mà vỡ vụn rồi.
Thiếu niên ngồi xổm xoay ngón tay vòng tròn như tự kỷ làm Sở Ly nói không lên lời.
Sở Ly xách Tạ Đan đang ủ rủ đứng dậy:
"Được rồi nhị ca, muội muốn đến cái chỗ chơi vui mà nam nhi vẫn hay đến ấy, thí dụ như..."
"Thí dụ như?"
"Sòng bạc chẳng hạn." - Sở Ly cười híp mắt.
"Hả" - Tạ Đan nghệch mặt.
Hình như hắn mới nghe nhầm phải không, hai từ đấy nhất định không thể phát ra từ miệng muội muội yêu quý của hắn được.
Đúng.

Không thể.


Là hắn nge nhầm.

Haha...
Hai khắc sau, tại một sòng bài.
"Đại", "Đại", "Ù rồi", "Thắng rồi", "Haha".
Không khí trong phòng vô cùng náo nhiệt, đủ tiếng la hét, mặt mày ai cũng đầy cảm xúc, vui vẻ, căng thẳng, tập trung.
Giữa không gian đó, Tạ Đan mất hồn ngồi cạnh Sở Ly mang mũ rèm đang thảy tiền vào ô Đại.
Điên rồi, Tạ Đan hắn điên rồi.

Hắn thế mà đưa tiểu muội tới sòng bài lớn nhất.

Điên rồ hơn là tiểu muội hắn còn chơi rất vui vẻ.
Hắn bây giờ đang nơm nớp lo sợ, một giây sau đại ca sẽ xuất hiện băm hắn thành thịt băm rồi đem cho chó ăn.
"Tiểu."
"A...!Lại thua rồi."
Tạ Đan nhìn chồng tiền trên bàn cứ vơi dần đi rồi đến xấp cuối cùng cũng bị Sở Ly tức giận ném vào ô "Đại".
Được rồi, hắn cũng không có tiếc chút tiền đó, nhưng mà nhìn đám đàn ông kia hứng khởi đặt hết tiền vào ô Tiểu làm hắn tức giận.
Cho dù biết đặt ngược với muội muội hắn sẽ thắng nhưng cũng không thể làm trắng trợn vậy chứ.
Tên chủ bàn mở xúc xắc, kết quả đúng là Tiểu, một đám người ăn được tiền cười sung sướng.
Sở Ly đập bàn đứng dậy.

55 ván không một ván thắng.
Đổi thân thể cũng không thể át bớt vận xui của cô mà.

Không chơi nữa.
Sở Ly ra hiệu cho Tạ Đan, hắn lập tức đứng dậy.
"Tiểu thư này, lần sau lại tới chơi nhé."
"Lần sau lại ghé nhé, chúng ta bồi cô chơi."
Tạ Đan nhìn một lũ nhe răng nịnh nọt vây quanh, thật chướng mắt.

Còn muốn lôi kéo muội muội hắn quay lại đây.

Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có.
Trên đường về, Tạ Đan vẫn lo lắng không thôi, mặc dù hôm nay muội ấy không thắng nổi một trò nào.

Bị đả kích như vậy có thể sẽ không lại đòi đi sòng bài, nhưng là người ca ca tốt, hắn nhất định phải nói cho Uẩn Nhi hiểu.
"Uẩn Nhi, muội chỉ được đến đây một lần này thôi đấy.

Hôm nay coi như cho muội thấy tận mắt.

Không thể kiếm tiền bằng bài bạc."
Sở ly vỗ vỗ vai Tạ Đan, đầu gật gật tỏ vẻ đồng ý:
"Nhị ca, ca yên tâm, muội sẽ không quay lại đây nữa, chỗ này đúng lừa đảo."
Khóe miệng Tạ Đan còn chưa kịp kéo lên đã bị dội gáo nước lạnh.
"Chúng ta đi qua sòng khác."
Uẩn nhi...!Uẩn Nhi đoan trang, thông tuệ của hắn đi đâu rồi.
Tạ Đan chưa kịp lên tiếng can ngăn thì phía trước xuất hiện một vài bóng người.


Hắn ta nhìn đám người mặt mày hung dữ như lưu manh liền biết có chuyện chẳng lành, vội vàng tiến lên che phía trước Sở Ly.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Nhưng Tạ Đan còn chưa kịp ngầu được ba giây đã bị Sở Ly đẩy qua một bên:
"Nhị ca, ca không biết võ, đừng có chắn đường muội chứ!"
Tạ Đan đột nhiên nhớ ra việc chính là phế vật trong mảng này ở Tạ gia vội vàng cười trừ.
Sau đó Tạ Đan hống hách nhìn về phía đám côn đồ:
"Khuyên các ngươi nên tránh ra đi, muội muội ta chính là người có võ công cao cường không thua kém nam nhi đâu."
Nhưng Tạ Đan vừa nói xong câu đó, thì bóng dáng người bên cạnh cũng lập tức co giò bỏ chạy, còn không thèm ới hắn một tiếng.
"Đứng lại!"
Đám côn đồ lập tức đuổi theo Sở Ly.
Tạ Đan:??? Đã nói anh em như thể tay chân cơ mà.
Lúc Tạ Đan đuổi tới thì chỉ thấy Sở Ly đang dạo bước thong thả.
"Uẩn Nhi, muội không sao chứ?"
"Không sao, muội cắt đuôi bọn chúng rồi, về nhà thôi."
Sở Ly quàng vai Tạ Đan đi tiếp, không để hắn tiếp tục nhìn về hướng con ngõ nhỏ.
Hệ thống chứng kiến một đám nam nhân bị đánh thoi thóp: Vũ lực của kí chủ này quá kinh khủng, sau này nó vẫn nên nịnh nọt cô một chút.

Sở Ly đã xuyên qua được bảy ngày, hôn sự với Vương Nghi Chi không còn thấy nhắc tới, xem ra đã giải quyết xong.
Cô hiện đang ở tại một thủ phủ nhỏ thuộc sản nghiệp Tạ gia ở thị trấn dưới chân núi Nghi Mã có trường học Nghi Sơn.

Còn vài ngày nữa cô sẽ sẽ phải chấm dứt cuộc sống ăn chơi tự do của mình.
Thiếu nữ nằm trên một chiếc ghế dài, dưới một gốc cây cổ thụ, gió hiu hiu thổi lay độnh cành lá, vài tia nắng lọt qua kẽ lá rơi trên xiêm y hồng nhạt làm cảnh sắc càng thêm say say.
Một bóng xanh vút qua tường, tiếng bước chân dồn dập vang lên rồi dần dần đi xa.
Thân hình xanh lam xuất hiện bên gốc cây nhưng thiếu nữ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đôi mắt cô nhắm chặt dường như đang ngủ rất say, chỉ thấy hai hàng mi dài cong vút có chút rung rinh theo gió làm lòng người ngứa ngáy.
Nam tử có vóc dáng cao gầy, chầm chậm bước lại gần hơn, hơi cúi người xuống nhìn.

Sau đó thì ngồi xổm xuống luôn.
Người vốn đang ngủ say lúc này lại đột nhiên mở mắt, đó là một đôi mắt lạnh lẽo, không giống như mới ngủ dậy, và hình như còn phảng phất sát khí.

Mã Văn Tài sửng sốt với ý nghĩ hoang đường này.
"Đẹp đúng không?"

Sở Ly nhìn nam tử đối diện gật đầu, cười nhếch mép.
Không chỉ đẹp, còn độc nữa.
Kế tiếp là một loạt động tác nhanh gọn.
Mã Văn Tài bị ném qua tường đầu óc hắn còn chưa kịp hiểu, thân thể đã đau đớn vì rơi xuống mà ngất đi.
Bên kia tường, Sở Ly bực bội phủi tay.

Lúc hắn nhảy vào cô đã làm lơ rồi, còn mặt dày ngồi đó mà ngắm.
Biết nhan sắc cô khiến người ta không cưỡng lại được rồi nhưng ngắm kiểu đấy cô ngủ thế quái nào được nữa.
Hồi nãy hình như hệ thống có online nói gì đó nhưng cô chưa nge rõ.

Cô gọi thì không thấy trả lời.
Hệ thống: mẹ ơi, ký chủ quá hung dữ.

Tiểu khả ái sợ.

Hu...!Chủ nhân.
Qua thời gian ngắn tiếp xúc với ký chủ, nó nhận ra được một kỹ năng sống rằng chỉ cần không phá giấc ngủ của ký chủ, mọi chuyện đều dễ nói.
Mã Văn Tài được tìm thấy và đem về.

Lúc tỉnh lại nhìn tay chân đều lành lặn hắn còn kinh ngạc.
Cảm giác đau đớn đó hắn còn tưởng mình chết đến nơi rồi.
Trên người hắn thậm chí không có vết bầm nào, nhưng hắn vẫn cảm thấy đau khắp người, lang y cũng không khám được gì.
Phụ thân và huynh đệ hỏi hắn bị làm sao, hắn chỉ có thể lấp liếm là say nắng.

Một đại nam nhân lại bị tiểu cô nương quăng đi như quăng chó, mặt mũi hắn bị vứt hết rồi, chết cũng không kể..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận