Xuyên Nhanh Bổn Tiên Tới Rồi!


“Nhà ngươi quy phạm điều luật của thiên đình, nay còn dám cãi láo trước mặt Ngọc Hoàng ư? Quả thật là không ra thể thống gì cả.”
“Xích Miên thượng tiên à! Tốt xấu gì thì hiện tại, cô cũng đã thuộc hàng ngũ thượng tiên rồi, hà cớ làm chuyện hồ đồ tới vậy? Nếu khiến cho Ngọc Hoàng tức giận, cô ắt phải thiệt thân.”
“Phải đó chị Miên, chị nên nhận lỗi với Ngọc Hoàng đi, nếu không hậu quả khó lường đó.

Nhũ Mân thật sự không muốn chị xảy ra chuyện gì đâu.”
Xích Miên liếc nhìn các tiên nhân một lượt.

Cung đình rộng lớn như vậy, nhiều tiên nhân như thế, chung quy cũng chẳng có một ai đứng về lẽ phải và nghĩ cho cô cả.

Kẻ thì muốn hạ nhục trắng trợn, người lại vờ đau đớn xót thương chực chờ đâm từ sau lưng.

Quả thật là một cảnh tượng buồn cười.
Xích Miên hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh miệt: “Im miệng hết đi, càng nói càng chướng tai.

Lũ tiên nhân các người đều cùng một giuộc với nhau, một đám giả nhân giả nghĩa.
Nếu như không phải bổn tiên đây vừa thăng lên cấp bậc thượng tiên.

Ắt hẳn bây giờ các người đã xông đến giết chết bổn tiên từ lâu lắm rồi, cần gì phải hồ ngôn loạn ngữ mà lôi kéo Ngọc Hoàng vào để làm cái cớ chứ!”

Tửu Bạch Chân nhân ho khan vài tiếng: “Ấy, Xích Miên thượng tiên nói vậy thì oan ức cho chúng tiên nhân ở đây quá.

Ở đây, ai ai cũng biết Thượng tiên đã gây ra chuyện tày đình cả, cớ sao lại nói chúng tiên nhân ở đây cố ý chèn ép người?”
Xích Miên lười nói nhiều với bọn họ, chỉ im lặng nhìn về hướng khác.

Không lâu sau, tiếng cung nga vang lên: “Ngọc Hoàng Đại đế đến.”
Ngọc Hoàng bình thản ngồi xuống bảo tọa, gương mặt không giận mà nghiêm nhìn xuống các tiên nhân bên dưới.
Ngọc Hoàng đặc biệt nhìn Xích Miên một cái mới hòa ái lên tiếng: “Các vị tiên nhân chớ đa lễ.”
Ngọc Hoàng đưa tay nâng chén trà nhỏ tinh xảo, nhấp một ngụm rồi nói: “Như các vị tiên nhân đã biết, lần này trong trận đại chiến với Ma tộc, lính ta đã hoàn toàn đại thắng.

Công lao lớn nhất thuộc về Xích Miên thượng tiên.”
Bấy giờ, Yểu Dung tiên tử yêu kiều lên tiếng: “Xin thưa Ngọc Hoàng, ngài có điều không biết.

Đúng là lần này Xích Miên thượng tiên lại giúp cho Tiên giới chúng ta toàn thắng, đánh lui Ma tộc.

Nhưng đồng thời, không một ai là không biết việc Xích Miên thượng tiên cấu kết với Long tộc, nhằm muốn giúp Long tộc chiếm lĩnh Tiên giới.”
Vẻ mặt Ngọc Hoàng vô cùng kinh ngạc, rồi ông ta dùng giọng điệu thảng thốt mà hỏi Thiên Lôi: “Lôi khanh, lời của Yểu Dung tiên tử là thật ư? Xích Miên thượng tiên của chúng ta lại đi cấu kết với Long tộc ư?”
Khóe miệng Thiên Lôi giật giật, hỏi ai không hỏi, cớ sao lại hỏi ông chứ.

Nên biết là ông không thể nào không có chút kiêng dè gì với Xích Miên được, cô ta là một kẻ điên đấy: “Kính thưa Ngọc Hoàng, theo tin tức thần nghe được thì sự việc chính là như vậy ạ.”
Ngọc Hoàng quay sang nói với binh tiên bên cạnh: “Nhanh đi truyền Ngũ Thạch chân nhân đến đây cho bổn tôn hỏi chuyện.”
Xích Miên không hề lên tiếng, cô chỉ lẳng lặng nhìn đám người Tiên giới này đóng kịch với nhau, trong lòng cảm thấy chán chường đến mức không muốn để ý.
Qua một lúc lâu sau khi nói chuyện với Ngũ Thạch chân nhân, Ngọc Hoàng mới hoàn hồn trở lại, đưa tay khẽ lau khóe mắt: “Quả thật không ngờ, bổn tôn vô cùng đau xót bởi sự việc này.

Xích Miên thượng tiên không đơn thuần chỉ là một vị thượng tiên, cô ấy còn là một Chiến Thần, là người canh giữ hòa bình cho Tiên giới chúng ta.
Xích Miên thượng tiên là người mang lại niềm tự hào và vinh quang cho Tiên giới.

Nay… không ngờ lại...”
Hai vai Ngọc Hoàng run run như đang vô cùng xúc động bởi tin tức vừa nghe được.

Một lúc lâu sau, ông ta khẽ ngẩng đầu, dường như mới hoàn hồn lại: “Vậy Xích Miên thượng tiên có còn điều gì muốn nói nữa không?”
Xích Miên cắn một miếng táo: “Rồi đây các người sẽ phải hối hận.

Bổn tiên đây, trước giờ luôn tận tụy phục vụ thiên đình, ngay cả Tiên lệnh, bổn tiên còn không muốn giữ.

Bổn tiên đã vì cái Tiên giới thối nát này đánh lui biết bao nhiêu dòng tộc, không nề hà máu thịt để giải quyết bao phen huyết chiến, để rồi đổi lấy được kết quả như ngày hôm nay.
Hôm nay, các ngươi lại cấu kết với nhau dồn ép bổn tiên đến bước đường này.

Hay lắm, khá khen cho các người.”
Xích Miên không hề kiêng dè, thẳng thừng phun cả miệng táo còn đang nhai dở lên mặt Ngọc Hoàng, rồi cô cười to, dùng ánh mắt ngạo nghễ nhìn tất cả bọn họ: “Các người đợi đó, đừng hòng mơ tưởng có thể giam hãm hay bức chết bổn tiên.
Mai sau, nhất định bổn tiên sẽ quay lại.

Ấy cũng chính là lúc Tiên giới các người phải trả một cái giá thật đắt, vì việc làm ngu xuẩn mà các người đã làm ngày hôm nay.”
Xích Miên biết ban nãy khi đón cô khải hoàn trở về, người của Tiên giới đã bày sẵn thiên la địa võng để đối phó với coi khi trở mặt; bọn họ sẽ dễ dàng tiến hành vây hãm rồi ép chết cô.
Quá rõ ràng, nếu chỉ là những tên tiên nhân nhãi nhép hiện đang có mặt ở nơi này, dù cho có hợp sức lại với nhau và đánh lên cùng một lượt, thì bọn họ cũng chẳng động đến được dù chỉ là một sợi tóc của cô.
Xích Miên bắt đầu thi triển Tiên pháp, từng luồng gió mạnh thổi vào rồi từ từ hình thành nên những trận cuồng phong.

Xích Miên liếc mắt qua Tích Nhược thiên tôn, pháp khí đang muốn vây hãm cô là của ông ta – chuông Nhuận Vi.

Cô sẽ nhìn thật kỹ, nhớ cho rõ những kẻ đã ra sức chèn ép cô ngày hôm nay.

Xích Miên thượng tiên cô đây, sẽ trả thù không sót một móng nào cả.

Cứ đợi đấy!
Tích Nhược thiên tôn thấy ánh mắt sắc lạnh của Xích Miên quét tới mình thì tay chân không nhịn được run rẩy, cầu mong là cô ta không còn sống sót được nữa.

Nếu không, với tâm địa hẹp hòi, hay ghi thù của Xích Miên thì ông ta chết chắc.
Cho đến khi Xích Miên phá hủy được chuông Nhuận Vi và thoát ra bên ngoài thì cô chỉ còn lại một hồn niệm duy nhất.


Nhị hồn thất phách của cô đã bị tiêu tán khắp thiên địa, nếu ban nãy Xích Miên không dùng chút sức lực cuối cùng để phá hủy chuông Nhuận Vi thì chắc chắn lũ người Tiên giới đó sẽ đánh tan hết hồn phách của cô mà chuông Nhuận Vi đã thu được.
Thà rằng nó cứ tiêu tán khắp nơi thì còn có thể tìm lại được.

Xích Miên ra đến Tiêu Tư Môn – cánh cửa lớn nhất cũng là cổng vào Tiên giới thì cô liền thấy một nam nhân mặc bộ đồ màu xanh lá đang cưỡi mây nhìn mình.

Không hề do dự, Xích Miên nhảy đến bên cạnh nam nhân đó rồi hô một tiếng: “Đi nhanh.”
Ngó thấy sau lưng không còn truy binh nữa, Xích Miên mới thở phào một hơi, khẽ lắc lư tia hồn niệm nhỏ xíu của bản thân.

Định Xương thấy vậy liền lắc đầu: “Có bổn tiên ở đây, kẻ nào dám đuổi theo mà cô lo.”
Xích Miên bĩu môi, có điều Định Xương cũng không hề thấy được, Định Xương chỉ thấy tia hồn niệm tròn tròn nhỏ nhỏ của Xích Miên mà thôi: “Bổn tiên với ngươi chỉ là mối quan hệ hợp tác, trông cậy vào ngươi ư? Khi đó chắc đầu của bổn tiên bị úng nước rồi đấy.”
Định Xương cười trừ: “Sao cô biết Tiên giới sẽ trở mặt với cô?”
Xích Miên cười mỉa một tiếng: “Hiện tại, danh vọng của bổn tiên quá cao, chắc chắn lão Ngọc Hoàng sẽ đứng ngồi không yên.

Còn lũ tiên nhân ấy thì đã sớm chướng mắt bổn tiên từ rất lâu rồi, nay được Ngọc Hoàng lời ra lời vào ám chỉ, tất nhiên là ai nấy đều rất sẵn lòng lật đổ bổn tiên.”
Định Xương lắc đầu: “Lần này, lão Ngọc Hoàng thật sự đã đi sai một nước cờ rồi, nhưng tất nhiên là lão cũng không thể đi lại được.

Thật là đáng tiếc quá nhỉ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận