Xuyên Nhanh Bổn Tiên Tới Rồi!


Xích Miên lắc đầu, cô bước ra ngoài ngó trước ngó sau, không thấy bóng dáng hai mẹ con Thị Mạc đâu thì Xích Miên mới dợm bước rời khỏi căn nhà nhỏ.
Hiện tại, cơ thể quá yếu ớt; nếu cô bị hai mẹ con bà ta nhìn thấy rồi bắt lại, cô thật sự không có sức để chống cự, thành thử ra cô phải cẩn trọng đến vậy.
Ánh nắng le lói buổi chiều tà như có như không hắt qua người Xích Miên, gió thổi hơi to khiến cho vô vàn cây lúa ngoài đồng không thể yên ổn được, cứ thế phất phơ theo chiều gió.
Xích Miên rùng mình một cái, bộ đồ ba bà mỏng tanh trên người cô chẳng có tác dụng gì đối với thời tiết cả.
Theo diễn biến thì sau khi tỉnh lại từ cơn bạo bệnh, nguyên chủ đã đến nơi hẹn bí mật của cô ấy và Tuấn Tú.

Vì mỗi ngày, nguyên chủ và Tuấn Tú đều đến chỗ ấy gặp gỡ nhau, cùng trò chuyện và tâm sự về những khó khăn và uất ức của mình.
Mấy ngày nay nguyên chủ bệnh liệt giường, dĩ nhiên không thể đúng hẹn mà đến gặp Tuấn Tú vào buổi xế chiều được, ắt hẳn Tuấn Tú đang rất lo lắng.
Lúc ấy, khi Tuấn Tú thấy tình trạng quá đỗi yếu ớt của nguyên chủ, thêm cả lời đồn đại mấy nay về việc cô ấy bị mẹ ruột bán cho Bá hộ thì Tuấn Tú không hề chần chờ chút nào, lập tức mở lời với nguyên chủ, mong cô ấy sẽ rời đi với mình.
Nhưng nguyên chủ nghĩ cũng chưa nghĩ đã nhanh chóng từ chối, Tuấn Tú chỉ đành chấp nhận quyết định đó của nguyên chủ.
Có thể nói đây là cột mốc quan trọng để quyết định cuộc đời đầy khổ đau của nguyên chủ, nên nguyên chủ đã nhớ rất rõ buổi hẹn ngày hôm ấy.

Xích Miên men theo con đường nhỏ, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ để đi đến điểm hẹn bí mật.
Đến một ụ rơm to, kế bên ụ rơm có một cái nhà chòi nhỏ được dựng lên để canh đồng.

Xích Miên đi thẳng vào bên trong thì thấy Tuấn Tú đang ngồi đó chờ mình, dáng vẻ vô cùng lo lắng, gương mặt hơi tiều tụy.
Tuấn Tú, người cũng giống như tên, vẻ bề ngoài rất khôi ngô tuấn tú, tuy thân hình mảnh mai cao ráo nhưng trông không hề yếu ớt.
Bấy giờ, Xích Miên hơi khựng lại, dường như cô cảm nhận được trên người Tuấn Tú có một loại cao quý không diễn tả được.


Xích Miên mím môi, vì cô chỉ còn một tia hồn niệm nên linh lực của cô rất mỏng manh, tiên pháp cũng không còn; do đó cô không thể xác định rõ loại cảm giác cao quý trên người Tuấn Tú là gì.
Thôi thì khó quá bỏ qua, Xích Miên cũng không tiếp tục suy nghĩ, có vẻ như nó không liên quan đến nhiệm vụ của cô.
Thấy Xích Miên, Tuấn Tú vô cùng vui vẻ, tiến tới hỏi han: “Mai, em tới rồi.

Mấy nay em không tới chỗ hẹn, có chuyện gì xảy ra sao em? Nhìn em tiều tụy quá, em bị bệnh đúng không?”
Xích Miên gật đầu, không giấu giếm nói thẳng: “Em bệnh một trận, khá nặng.

May mà ông trời còn thương tình, chừa lại cho em cái mạng này.”
Tuấn Tú đưa ngón tay lên, chặn trên môi cô: “Đừng Mai, em đừng nói mấy lời xui xẻo này.

Em hãy còn trẻ, không chết sống gì ở đây cả.

Sau này Mai đừng nói như vậy nữa, có được không?”
Xích Miên tỏ ra lo lắng: “Dạ.

Nhưng mà… nhưng mà em đang sợ lắm…”
Tuấn Tú thở dài, trong lòng anh cũng thấy khó chịu.

Vì mấy nay anh nghe bà con làng xóm đồn ầm lên cả rồi, Thị Mạc muốn bán con gái ruột của mình cho Bá hộ Dê, để Mai làm vợ nhỏ thứ mười tám của lão.
Mấy hôm nay, Tuấn Tú không gặp cô được nên trong lòng vô cùng lo lắng.

Nhưng Thị Mạc nổi danh là mụ đàn bà chanh chua, mỗi khi không vừa ý là giở thói ăn vạ, gào khóc.
Tuấn Tú là người đọc sách, da mặt rất mỏng, tự trọng cao.

Anh đã từng thấy bộ dạng gào khóc, ăn vạ của Thị Mạc nên rất e dè.
Dù vậy, Tuấn Tú cũng đã quyết định.

Nếu hôm nay, anh vẫn không thể gặp được cô thì anh sẽ tìm đến cửa, anh muốn xem xem cô thế nào, có phải bị Thị Mạc bán cho Bá hộ Dê rồi không.
Tuấn Tú âm thầm ngẫm nghĩ, hiện tại anh không có tiền cũng chẳng có quyền.

Nếu muốn ngăn cản Xích Miên bị bán đi, anh chỉ có thể dẫn cô cao chạy xa bay, hai người đi đến một làng khác để sinh sống.
Tuy nhiên, việc ấy sẽ làm tổn hại đến danh tiết của Xích Miên.


Nhưng với tình hình bấy giờ, anh cũng không còn cách nào khác cả.

Nếu Xích Miên đồng ý đi cùng anh, từ nay về sau, anh nhất định sẽ chăm lo và bảo vệ cô cả đời; nhất định không bỏ rơi cô, khiến cô bị người đời chỉ trích, lăng mạ.
Tuấn Tú lắc đầu, trông anh rất lo lắng: “Em lo về chuyện mẹ muốn bán em cho lão Bá hộ Dê đúng không? Mai ơi, anh biết đây không phải là một cách hay, nhưng bấy giờ anh cũng không còn cách nào khác.

Em có nguyện ý đi cùng anh không? Chúng ta cùng nhau đến làng khác sinh sống.
Dẫu đi theo anh, em phải chịu khổ.

Nhưng đó chỉ là chuyện nhất thời thôi.

Trong tương lai, anh hứa anh sẽ cố gắng học hành, đỗ đạt công danh, áo gấm về làng, cưới hỏi em một cách đàng hoàng, không để em bị người đời chỉ trích.

Mai, em có tin anh không?”
Đời trước, khi nguyên chủ vừa bị bán tới nhà Bá hộ Dê thì Tuấn Tú đã đến tìm cô.

Nhưng nguyên chủ thấy mọi chuyện đã rồi, Tuấn Tú không có khả năng cứu cô.

Vì không muốn làm liên lụy Tuấn Tú, nguyên chủ đành cắn răng nói ra những lời vô tình, thậm chí là nhục mạ anh để anh rời đi.
Xích Miên cúi đầu thẹn thùng: “Dạ, em tin anh.

Em không sợ khổ cực đâu!”
Dẫu sao, cuộc sống bây giờ của nguyên chủ cũng có sung sướng gì cho cam.


Lý do đời trước nguyên chủ không muốn rời đi, một phần là vì sợ người đời dị nghị; đời sống phong kiến thuở xưa đã khiến tâm trí của người con gái trở nên sợ sệt và yếu đuối.

Phần lớn là vì không nỡ rời bỏ gia đình, mặc dù mẹ và em gái đối xử với nguyên chủ vô cùng tệ hại.
Vì thế mà nguyên chủ nhận được một kết cục thê thảm.
Xích Miên đi theo Tuấn Tú trở về căn nhà lá của anh để Tuấn Tú thu dọn sách vở và đồ đạc.

Sau đó hai người nhanh chóng lên đường, Tuấn Tú liên tục an ủi cô vì sợ cô không nỡ; đồng thời anh cũng vét cạn túi, còn đúng ba mươi đồng anh đưa cho cô giữ hết, không giữ lại xu nào.
Bình thường, ngoài việc đọc sách và học hành ra thì Tuấn Tú kiếm tiền nhờ vào việc chép sách, làm phụ tá cho thầy đồ hoặc bán tranh chữ.
Xích Miên âm thầm hài lòng, đúng là một người đàn ông chịu thương chịu khó, lại còn rất tâm lý và chân thành, phụ nữ rất yêu.

Con mắt của nguyên chủ cũng không tồi.
Hai người đi chưa được bao xa thì trời dần sụp tối, Tuấn Tú đi hỏi han một lúc thì tìm được một nhà cho họ ngủ nhờ một đêm.
Thời xưa cũng có ưu điểm của thời xưa.

Bấy giờ đi lại lưu thông không tiện, do đó nếu có lỡ đường thì đa số người dân cũng không nề hà gì mà cho người khác tá túc lại một đêm.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận