Xuyên Nhanh Bổn Tiên Tới Rồi!


Bà con xa không bằng láng giềng gần, hàng xóm xung quanh thấy Xích Miên và Tuấn Tú khó khăn nên đã giúp đỡ hai người rất nhiều.

Do đó, khi Xích Miên tạm biệt mọi người để lên chợ huyện thì ai nấy đều buồn bã, đặc biệt là chị Tư.
Xích Miên cũng không trả mảnh đất nhỏ lại cho chị Tư bởi cô đã mua lại nó.

Cô cũng không định sống trên chợ huyện mãi, dù sao thì cũng vì kiếm tiền mà thôi.

Còn thích thì Xích Miên vẫn thích sống ở vùng quê êm ả này hơn.
Xích Miên đã đi xem nhà, chọn mặt bằng, đặt cọc và trang trí lại hết thảy, bây giờ chỉ cần dọn tới mà thôi.
Hầu như chân của Xích Miên luôn trong tình trạng bị sưng vù lên do đi đường quá nhiều, lúc này Tuấn Tú đang ngồi xoa bóp cho cô.
Xích Miên nhìn vẻ mặt chuyên tâm của Tuấn Tú, cô cười tủm tỉm nói rằng: "Đợi buôn bán có dư, em sẽ sửa sang lại căn nhà này của chúng ta.

Tú cứ đèn sách rồi thi cử, chuyện tiền nong đã có em lo.

Còn nếu như không đỗ đạt được công danh thì về đây, em cho anh làm ông chủ quán ăn, không có gì phải lo lắng cả."
Tuấn Tú có chút dở khóc dở cười với những lời Xích Miên vừa nói.

Bấy giờ, đối với tất thảy đàn ông thì chuyện đỗ đạt thi cử là mục tiêu mà ai nấy đều mong muốn đạt được.

Bởi chỉ có đỗ đạt công danh thì mới có thể thoát cái nghèo và có địa vị.
Tuy nhiên thì lời của Xích Miên nói khiến Tuấn Tú cảm thấy rất ấm áp, trong chớp mắt, bỗng dưng anh lại không muốn nghĩ nhiều nữa.
Gương mặt anh trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, ngay cả động tác xoa bóp cũng trở nên dịu dàng hơn.


Xích Miên mân môi nhìn Tuấn Tú, ánh mắt thoáng qua một tia sắc bén.
Người đàn ông tên Tuấn Tú này, thật sự không phải là một người đàn ông đơn giản như vẻ bề ngoài.

Nếu Xích Miên đoán không sai, Tuấn Tú đã sớm đoán được cô không phải là nguyên chủ Thị Mai, thế nhưng anh ta lại chẳng nói năng hay đề cập gì đến, thậm chí thái độ cũng không có gì khác biệt.
Việc phát hiện ra được Xích Miên không phải nguyên chủ, có thể nói là do trực giác tốt lại là người có suy nghĩ thâm sâu.

Thế nhưng về vấn đề thái độ của Tuấn Tú, Xích Miên không nghĩ một người học trò nghèo có thể kiểm soát được cảm xúc lẫn hành động của bản thân tốt đến vậy.
Nếu không phải cô là một thượng tiên, còn là một Chiến Thần đã gặp gỡ qua vô số loại người, sống gần cả nghìn năm lại có tâm tư kín đáo thì chắc cũng khó lòng mà nhận ra được.

Hơn nữa, trên người của tên Tuấn Tú này còn có một loại hơi thở cao quý.
Ban đầu khi mới vào nhiệm vụ, bởi nhiều yếu tố khách quan nên Xích Miên chưa thể xác định rõ được.

Nhưng bây giờ, dựa vào biểu hiện của Tuấn Tú và sự thâm sâu của anh ta.

Xích Miên dám khẳng định được trên người anh ta thật sự có loại hơi thở cao quý ấy, chứ không phải là do trực giác của cô sai do thực lực bị suy giảm.
Mà đương nhiên, loại hơi thở cao quý ấy không thể nào tồn tại trên cơ thể của một người bình thường được.

Hay nói cách khác, Tuấn Tú chính là hậu duệ của hoàng tộc.
Nói rõ hơn, anh ta là con cháu hoàng thất mà không phải là một người học trò nghèo bình thường.

Nhưng hiện tại, Xích Miên cũng không biết được là Tuấn Tú đã phát hiện ra thân thế của anh ta hay chưa.
Nếu không có tâm nguyện thứ ba của nguyên chủ thì dù Tuấn Tú có là vua đi chăng nữa, cô cũng không quan tâm làm gì.

Có điều nếu nguyên chủ muốn báo thù mà Tuấn Tú lại có thân phận như vậy, há chẳng phải là cô sẽ có sẵn tài nguyên để dùng hay sao?
Tuy biết vậy, nhưng Xích Miên cũng không định làm gì.

Trước tiên, cô phải phát triển sản nghiệp dưới tay của mình lớn mạnh hơn nữa.

Đợi đến khi có tiền rồi thì mọi việc đều sẽ dễ dàng hơn, còn Tuấn Tú thì vẫn phải đèn sách cho khoa thi sắp tới.
Thế nhưng qua sáng ngày hôm sau, có một sự việc lạ lùng xảy ra.

Tuấn Tú mất tích rồi, không thấy anh ta đâu cả.
Xích Miên mân môi, theo dấu vết để lại thì không hề có sự ẩu đả, có thể xác định rằng Tuấn Tú không bị bắt đi.
Tuy hiện tại tiên pháp của cô không còn, nhưng nếu có động tĩnh lớn thì chắc chắn cô sẽ bị đánh thức, không tới mức ngủ như chết.

Vậy nghĩa là Tuấn Tú đã chủ động đi ra bên ngoài, sau đó bị mất tích chứ không phải bị người ta bắt đi.
Suy nghĩ cả nửa buổi trời, Xích Miên không thể nghĩ ra được là đã có chuyện gì xảy ra.

Bởi nguyên chủ cũng không nắm rõ được những chuyện đã xảy ra với Tuấn Tú, nên hiện tại Xích Miên cũng mù tịt.
Chuyện đã đành, Xích Miên chỉ có thể hy vọng không có việc gì xấu xảy ra với Tuấn Tú, chứ cô có lòng mà chẳng có sức.

Một năm sau.

"Ôi, đó là xe ngựa của Thái phó.

Trời ạ, tiệm bánh Ngon Nhất Vùng này đúng là danh bất hư truyền, ngay cả nhà Thái phó cũng đã đến tận đây để mua rồi."
"Chứ sao nữa, tháng trước xe ngựa của phủ Thái sư vừa tới đây mua bánh cơ đấy.

Hơn nữa, tiệm bánh Ngon Nhất Vùng này cũng thật sự rất ngon.

Giá cả không quá mắc, tôi từng ăn thử một lần.

Bây giờ tôi đang tiết kiệm chút tiền để mua thêm một hộp mứt dẻo để đãi khách quý đến nhà đó."
"Còn không phải sao, tôi cũng ăn thử rồi, tới giờ vẫn còn thèm đó.

Mắc thì không mắc, nhưng bỏ từng ấy tiền ra mua đồ ăn vặt thì có chút lãng phí.

Nên lâu lâu tôi mới mua một lần, may là đầu tháng nào tiệm cũng sẽ phát miễn phí hai mươi phần, tôi chen lấn mãi mới lấy được một phần."
"Trời, giống tôi vậy.

Lần đầu tiên tôi ăn thử cũng là do được phát miễn phí đó.

Chứ không thì đời nào tôi bỏ từng ấy tiền ra mua bánh ngọt."
"Thì đó.

Nhưng thử xong mới biết nó ngon lắm nên tôi mới để tiền lâu lâu mua ăn, chứ tôi cứ nghĩ là nó bình thường thôi.

Tính ra ngon như vậy mà giá như thế thì cũng không quá mắc đâu."
Dung Chấn bước xuống xe ngựa, những lời bàn tán xung quanh đương nhiên cũng lọt vào tai anh không sót chút gì.

Trong lòng của Dung Chấn thầm khen bà chủ của tiệm bánh Ngon Nhất Vùng thông minh, phát miễn phí hai mươi phần đầu tháng.

Bà chủ có ý làm việc tốt hay không thì anh không biết, nhưng chiến lược kinh doanh rất thông minh, thả con tép bắt con tôm.

Bước vào tiệm bánh, Dung Chấn lập tức cảm thấy ngạc nhiên rồi không khỏi nảy sinh lòng tán thưởng.

Bày trí trong tiệm rất mới lạ và độc đáo.

Ngay cả quán ăn lớn nhất kinh thành cũng không có loại bày trí này.
Bên trong tiệm bánh giống như một khu rừng thu nhỏ, xung quanh cây cối được bày trí dày đặc nhưng lại khéo léo tạo nên một không gian xanh đẹp đẽ, thoải mái.

Bàn ghế cũng được thiết kế theo những hình con vật, màu sắc sống động, bắt mắt.
Những người phục vụ trong tiệm bánh rất nề nếp, cúi đầu chào khách, cúi đầu tiễn khách, thân thiện vui vẻ, trên miệng luôn nở nụ cười.

Họ được mặc cùng một loại quần áo có thêu hình bảng hiệu và tên của tiệm bánh lên bên trên.
Bây giờ đang là giữa trưa, lẽ ra mọi người phải về nhà ăn cơm, nghỉ ngơi là nhiều nhưng trong tiệm bánh vẫn khá đông khách.

Dung Chấn nghe nói tiệm bánh này còn bán thêm thức ăn, anh cũng muốn thưởng thức thử xem sao.
Lúc này, khi Dung Chấn vừa ngồi xuống thì có một người phục vụ đã tiến đến gần anh: "Xin chào quý khách, thưa quý khách muốn dùng tại đây hay mua mang về ạ?"
"Dùng tại đây."
“Dạ đây là thực đơn, mời quý khách xem."
Thực đơn mà người phục vụ đưa cho Dung Chấn bao gồm các loại bánh, thức ăn và đồ uống mà tiệm đang bán.

Bên trên là bánh, có các loại bánh tằm, bánh chuối,...!tiếp theo là các loại mứt dẻo, mứt dẻo gừng, xoài, ổi…
Còn món ăn thì chỉ có hủ tiếu, cơm chiên, và nguyên phần cơm trắng bao gồm cá kho, thịt chiên, canh chua.

Bên dưới là các loại nước giải khát như trà Lài, trà Sen, trà Ô Long, nước ép cam, nho, táo và rượu trái cây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận