Vân Thanh Thanh ngủ một giấc ngon lành.
Sau khi tỉnh ngủ, cô từ từ mở mắt ra, ngáp một cái, sau đó xoay người nhìn về phía mỹ nam đang nằm cạnh mình.
"Đẹp trai dữ thần."
Vân Thanh Thanh không nhịn được cảm khái một tiếng, mặc dù trước đây mỗi sáng sớm rời giường đều có thể nhìn thấy hắn, nhưng mỗi lần mở mắt ra cô sẽ vẫn cảm thấy kinh diễm như cũ.
Nhân sinh theo đuổi những thứ đơn giản là quyền lực và sắc đẹp, hiện tại cô có địa vị là công chúa Yêu tộc, lại có mỹ nam bên người, nhân sinh quả thực không còn gì luyến tiếc......!
Nếu như quên đi hai mắt đỏ như máu của mỹ nhân, ánh mắt lạnh lẽo tựa như muốn ăn thịt người, cùng với vẻ mặt thâm cừu đại hận này, Vân Thanh Thanh sẽ cảm thấy càng đẹp mắt.
"Thả ta ra." Bạch Triệt trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói với cô.
Vân Thanh Thanh kéo chăn lên đến sống mũi, che miệng cười thầm, cô vừa cười, vừa thoải mái thưởng thức "vẻ đẹp đến lạnh người" trước mắt.
Lúc này, khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Bạch Triệt bị cô lột sạch, còn dùng "Dây trói tiên" quấn từ đầu đến chân, chỉ chừa một cái khăn trắng che ở vị trí then chốt.
Mỹ nhân nằm nghiêng nhìn thật đẹp mắt, tối hôm qua cô vừa nhìn vừa sờ mó một hồi lâu mới lưu luyến buông tay.
Có điều, người tỉnh và ngủ là hai loại cảm giác khác nhau, Bạch Triệt tỉnh lại càng đẹp trai hơn.
Vân Thanh Thanh chậm rãi bò dậy, đưa tay vỗ vỗ bả vai nhẵn bóng của hắn, cười nói: "Không diễn nữa?"
Hôm qua còn làm bộ ngoan ngoãn với cô, hôm nay đã không nhịn được lộ nguyên hình rồi hả?
Bạch Triệt bị cô vỗ đến cả người run lên, hắn bỗng dưng ngẩng đầu, ôm hận nói: "Sĩ khả sát bất khả nhục."
Lúc hắn nói chuyện, Vân Thanh Thanh nhìn thấy môi dưới của hắn có chút đỏ, cô vươn tay tách miệng hắn ra, liếc mắt nhìn, kinh ngạc hỏi: "Trong miệng ngươi sao lại có máu?"
Hắn đây là tức đến cỡ nào cơ chứ......!
Bạch Triệt hung dữ trừng mắt với cô, yêu nữ này biết rõ còn hỏi, còn không biết ngại hỏi hắn tại sao trong miệng có máu?
Ngày hôm qua hắn bị lột sạch nằm bên người nàng, gió lạnh thổi cả một đêm, sau khi tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng chính mình, hắn tức giận khiến khí tức hỗn loạn nôn ra một ngụm máu.
Sau khi tức hộc máu, vì không muốn Vân Thanh Thanh đắc ý, hắn gắng gượng nuốt máu trong miệng xuống, không ngờ trên môi vẫn còn để lại tơ máu.
Vân Thanh Thanh đau lòng nhìn hắn.
Tuy hắn tức giận có vẻ rất đặc sắc, nhưng dù sao cũng là nam nhân của mình, chọc tức tổn hại đến thân thể thì không ổn lắm.
Vân Thanh Thanh nhanh chóng túm lấy chăn trên người, cẩn thận đắp cho hắn, bao hắn lại như cái bánh cuộn thịt gà.
"Không đúng, hắn không phải kiếm tu sao, sao lại yếu ớt như vậy?" Nhìn bộ dạng suy yếu của hắn, Vân Thanh Thanh ở trong đầu hỏi tiểu hệ thống.
Tiểu hệ thống thở dài, nói: "Ký chủ, hắn bị Yêu hậu móc pháp khí bản mệnh, nguyên khí vốn đã đại thương, đêm qua lại tiêu hao căn nguyên hồn lực cưỡng chế sử dụng "Thôi tâm kiếm" để giết cô......!Hắn còn có thể mở miệng mắng cô, đã coi như hắn có bản lĩnh."
Vân Thanh Thanh gãi đầu, chột dạ nói: "Vậy ta cho hắn hảo hảo bồi bổ."
Cùng tiểu hệ thống tán gẫu xong, Vân Thanh Thanh vỗ vỗ chăn trên người Bạch Triệt, nói: "Ta đi tìm cho ngươi chút đan dược, ngươi ở đây ngoan ngoãn chờ ta."
Sau khi cô lầm bầm lầu bầu xong, Bạch Triệt vẫn nằm yên chỗ cũ, ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc.
Để tránh cho Bạch Triệt hoài nghi, Vân Thanh Thanh không mua thuốc từ thương thành hệ thống mà là ra ngoài tìm dược liệu.
Vân Thanh Thanh đến phòng dược, phòng dược của thế giới tiên hiệp khác với nhân gian, bên trong phần lớn là đan dược.
Quản lý phòng dược là một tên Yêu quan, Vân Thanh Thanh đơn giản miêu tả bệnh trạng của Bạch Triệt, lệnh cho Yêu quan tìm cho mình mấy bình đan dược thượng đẳng.
Tới lúc Vân Thanh Thanh trở lại, cô chợt phát hiện cửa tẩm điện đang mở.
Bạch Triệt!
Vân Thanh Thanh nhất thời cả kinh, vội vã vọt vào cửa, chạy về phía giường mình, đến bên giường lại phát hiện trên giường từ lâu đã không có một bóng người.
Bạch Triệt bị cuốn trong chăn từ trước đã không thấy đâu nữa.
"Bạch Triệt?"
Vân Thanh Thanh quét mắt một vòng tẩm điện, bỗng cô nghe thấy tiếng nước truyền đến từ sau bình phong.
Cô cẩn thận vòng qua bình phong, đi lên phía trước mới nhìn lại, chờ nhìn thấy người trong ao người, lập tức sợ đến lảo đảo.
Trong làn sương mờ mịt của hồ nước nóng, một nam nhân Yêu tộc với mái tóc dài màu đỏ sậm xoay người, hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi lông mày của nam nhân thanh tú như nữ tử, bên dưới là đôi con ngươi đỏ rực, lúc hắn nhìn sang cô, đuôi mắt hơi nhếch lên đầy phong tình.
Lúc này, một giọt nước từ trán của hắn chậm rãi chảy xuống, trượt đến bên sườn mặt hắn, dọc xuống chiếc cổ duyên dáng, cuối cùng chảy xuống dưới xương quai xanh xinh đẹp......!
Vân Thanh Thanh bị cảnh tượng hương diễm trước mắt làm rung động đến sững sờ, hồi lâu sau mới phản ứng được, cô nhanh chóng xoay người, lớn tiếng quát: "Đi ra cho ta!"
Nam nhân "Ào" một tiếng từ trong nước đi ra, nghe tiếng bước chân phía sau như là đang tới gần cô, Vân Thanh Thanh không hiểu sao nổi da gà, lớn tiếng: "Mặc quần áo tử tế rồi ra đây nói chuyện!"
Bị Vân - Liễu Hạ Huệ - Thanh Thanh mắng, hắn thất kinh chuồn ra phía sau bình phong.
Ngồi chờ ở ngoài tẩm điện một hồi, nam nhân mới chậm rãi từ sau bức bình phong đi ra, hắn khoác một thân trường bào đỏ rực, vạt áo tùy ý buộc lại, bộ y phục trên người hắn lỏng lỏng lẻo lẻo, chả ra giống gì cả.
Vân Thanh Thanh nhìn hắn có chút quen thuộc, hỏi tiểu hệ thống: "Người này là ai?"
"Trưởng tử của tộc Đồ Sơn, Đồ Sơn Nhan." Tiểu hệ thống quét được thân phận của đối phương, tiếp tục nói, "Địa vị của hắn ở trong tộc chỉ đứng sau Đồ Sơn trưởng lão, đồng thời, hắn còn có quan hệ máu mủ với cô, theo như hệ thống biểu hiện, hắn là biểu ca của cô......"
"Đồ Sơn Nhan, ngươi tới tẩm điện của ta làm gì?" Vân Thanh Thanh trách cứ.
Đồ Sơn Nhan không nghĩ tới Vân Thanh Thanh còn nhận ra hắn, hắn hướng cô nở nụ cười, ôn nhu nói: "Ta là nam sủng của điện hạ, tới tẩm cung của điện hạ, tất nhiên là để hầu hạ điện hạ rồi."
"Ta không có thu Yêu tộc làm nam sủng của ta." Vân Thanh Thanh nhớ rõ, hôm qua cô chỉ nhận một tên Ma tộc và năm Nhân tộc, trong đám nam sủng làm gì có Yêu tộc.
"Ai nha, trí nhớ của điện hạ thật tốt." Đồ Sơn Nhan lại cười nói, nháy mắt nhìn cô.
Bởi vì là Yêu tộc, Đồ Sơn Nhan cười lên tự mang theo mê hoặc, trong tẩm điện phảng phất bị một tầng khí hồng phấn gọi là "Ám muội" bao phủ.
"Là.....!Mẫu hậu thu ngươi?" Vân Thanh Thanh nghi ngờ nhìn hắn.
Đồ Sơn Nhan thoải mái thừa nhận, lại ngọt ngào nói: "Điện hạ quả nhiên anh minh."
"Nhưng hôm qua ta chưa từng gặp ngươi." Vân Thanh Thanh càng nghi hoặc, chỉ bằng tướng mạo này của Đồ Sơn Nhan, dù hôm qua có thả vào đám nam nhân đó đi nữa thì cũng là hạc trong bầy gà, sao cô lại hoàn toàn không có ấn tượng gì với hắn?
Huống chi, người này còn là một con hồ yêu, Vân Thanh Thanh sống mấy đời, vậy mà lại thấy được nam hồ ly tinh trong phòng mình.
"Điện hạ đối với ta thật vô tình, không thèm liếc nhìn ta một cái đã lướt qua." Đồ Sơn Nhan lộ ra vẻ oan ức, hai mắt sáng lấp lánh hiện lên một tầng hơi nước mông lung, "Sớm biết như vậy, ta đã không biến thành một tên Yêu tộc bình thường, để những Nhân tộc kia được chọn."
Nếu như hôm qua không phải hắn hết sức che giấu mình, chỉ bằng dung mạo này của hắn thì đám Nhân tộc kia làm gì có chỗ đặt chân vào đây?
Đáng giận hơn là, chờ lúc hắn đi tìm Yêu hậu trở về thì phát hiện có một tên kiếm tu Nhân tộc đã nhanh chân đến trước, được đưa đến tẩm điện của Vân Thanh Thanh.
Bởi vậy, sáng sớm hôm nay hắn liền vội vàng chạy tới, thừa dịp lúc Vân Thanh Thanh không ở đây, đuổi Nhân tộc kia đi, chiếm lấy tẩm điện này.
Vân Thanh Thanh gật gật đầu, cô nhớ lại.
Vào hôm qua, có một tên Yêu tộc không ngừng quăng mị nhãn với cô, lúc đó cô đã nghĩ, lá gan tên Yêu tộc này thật lớn, dám ở trước mặt Yêu hậu câu dẫn cô......!Không nghĩ tới, cái tên lá gan to bằng trời ấy chính là Đồ Sơn Nhan.
Chẳng trách Yêu hậu đối với biểu hiện lố lăng của hắn làm như không thấy, bởi vì bọn họ vốn là người một nhà.
Có điều, khiến người ta nghi hoặc chính là, đường đường là trưởng tử Đồ Sơn tộc Đồ Sơn Nhan, lại chui vào trong tẩm điện, tự tiến cử làm nam sủng của cô?
Tuy rằng Vân Thanh Thanh chưa hoàn hiểu được quan hệ bên trong Yêu tộc, nhưng mà Đồ Sơn Nhan Đồ Sơn tộc và Yêu Hậu là đồng tộc, tất nhiên địa vị của Đồ Sơn tộc ở Yêu tộc cũng không thấp.
Bởi vậy, Vân Thanh Thanh đối với hành vi của Đồ Sơn Nhan đề cao cảnh giác.
"Đồ Sơn Nhan, ngươi đưa Bạch Triệt đi đâu rồi?"
Vị biểu ca này đi cửa sau lấy được một vị trí nam sủng, lại nghênh ngang độc bá tẩm điện của cô, Vân Thanh Thanh không nghi ngờ chút nào Bạch Triệt chính là bị hắn đưa đi.
"Ai " Nghe thấy Vân Thanh Thanh quan tâm Bạch Triệt, Đồ Sơn Nhan ủy khuất vô cùng, giọng cũng chuyển vài tông, "Ta đang yên đang lành đứng trước mặt điện hạ, điện hạ sao lại quan tâm tới Nhân tộc kia? Hắn đến cùng có cái gì tốt?"
Nhìn hắn bày ra dáng vẻ ghen tuông, Vân Thanh Thanh tại chỗ đứng ngồi không yên, hận không thể tự đâm cho mình mù mắt, có điều, phỏng chừng đâm mù cũng không hữu hiệu, thanh âm của Đồ Sơn Nhan cũng cực kỳ uyển chuyển mê hoặc.
Vân Thanh Thanh không nhịn được nghĩ thầm, tên Đồ Sơn Nhan này không phải là Lệ nương tái thế đấy chứ, sao lại có cùng một sóng âm công kích vậy?!
Vân Thanh Thanh thực sự không kiên nhẫn được nữa, cô nhanh chóng đứng lên, nhấc váy ra ngoài, quay qua đám thị nữ nói: "Nội thị đâu? Kêu hắn tới đây gặp ta!"
Tốc độ của thế giới tu tiên đúng là rất nhanh, sau khi nội thị được gọi đến, rất nhanh đã đến trước mặt Vân Thanh Thanh.
"Hồi bẩm điện hạ, đêm qua Bạch Triệt hầu hạ điện hạ mệt nhọc, vừa rồi đã đi nghỉ ngơi rồi." Nội thị hồi bẩm xong với Vân Thanh Thanh, len lén liếc Đồ Sơn Nhan một chút.
Vân Thanh Thanh nghiêm mặt gật đầu, sau đó đuổi nội thị đi.
Nội thị không hiểu gì bị gọi lại, rồ lại không hiểu vì sao bị đuổi đi, mãi đến tận lúc đi rất xa rồi, hắn vẫn như cũ không hiểu Vân Thanh Thanh muốn làm gì.
Chờ sau khi tỳ nữ tản đi, Đồ Sơn Nhan cọ đến bên người Vân Thanh Thanh, một tay khoác lên cánh tay cô, sâu kín nói: "Điện hạ......"
"Ta còn có việc." Vân Thanh Thanh rút tay mình ra khỏi lồng ngực hắn, không chút lưu tình cự tuyệt, "Mẫu hậu muốn ta đến gặp người, ngươi về trước đi."
Tuy Đồ Sơn Nhan vô cùng muốn giữ Vân Thanh Thanh lại, nhưng nghe thấy Yêu hậu muốn gặp Vân Thanh Thanh, hắn không thể làm gì khác hơn là buông tay, oan ức cắn cắn môi, lộ ra vẻ mặt bị vứt bỏ.
Vân Thanh Thanh run người nổi da gà, mặc kệ ánh mắt u oán của Đồ Sơn Nhan, vắt chân lên cổ nhanh chóng chạy trốn.
Rốt cục bỏ qua rồi bên cạnh tất cả mọi người, Vân Thanh Thanh chạy tới một khúc quanh, để tiểu hệ thống xác nhận phụ cận không còn người nào, cô lấy áo choàng tàng hình bên trong không gian hệ thống ra mặc vào.
"Tiểu hệ thống, mở bản đồ, chúng ta đến Thiên Điện."
Vân Thanh Thanh từ sớm đã thăm dò kết cấu cung điện rõ ràng nên biết Thiên Điện là nơi ở của nam sủng.
Tiểu hệ thống không do dự liền mở bản đồ hướng dẫn cho Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh vừa đi về phía Thiên Điện, vừa suy xét tình cảnh của bản thân.
Bây giờ xung quanh cô nhìn như gió êm sóng lặng, thực tế cũng không phải vậy, từ quan hệ của Đồ Sơn Nhan và Yêu hậu đến xem thì bên trong Yêu tộc tựa hồ phức tạp hơn so với cô tưởng tượng gấp nhiều lần.
"Đến rồi." Tiểu hệ thống nhắc nhở Vân Thanh Thanh, "Phía trước có người, cô cẩn thận một chút."
Vân Thanh Thanh tránh qua người một tên nam sủng, đi tới chỗ sâu nhất của hành lang Thiên Điện, tiểu hệ thống quét tìm bên trong các phòng một lượt, cuối cùng tìm được Bạch Triệt ở phòng trong góc.
Vân Thanh Thanh cẩn thận đẩy cửa ra, chạy tới bên cạnh hắn.
Bạch Triệt đang nằm trên giường, hắn lúc này vẫn vẫn duy trì tư thế sáng sớm, bị cuốn trong chăn, Vân Thanh Thanh kéo chăn ra, phát hiện hắn vẫn như cũ trần truồng, trên người vẫn còn quấn "Dây trói tiên".
Hơn nữa, tình hình bây giờ của Bạch Triệt còn vô cùng không ổn.
Chỉ thấy toàn thân hắn đỏ chót, lông mày nhăn chặt, trên trán phủ một tầng mồ hôi hột, Vân Thanh Thanh xoay người hắn lại, lại thấy hắn cắn chặt răng, khóe miệng thậm chí còn chảy ra tơ máu.
Vân Thanh Thanh suýt chút nữa mắng ra một câu thô tục ngay tại chỗ, đây chính là "Đã nghỉ ngơi rồi." mà nội thị nói?
"Hắn phát sốt? Tu sĩ tu tiên giới cũng bị sốt sao?" Nhìn vẻ mặt thống khổ của Bạch Triệt, Vân Thanh Thanh đột nhiên luống cuống tay chân.
"Không phải sốt cao, là bị thương." Tiểu hệ thống nói.
.