Lại là một tiếng "Rầm" vang lên cùng với tiếng xiềng xích va chạm vào nhau.
Cố Mật Như đứng lên vô cùng nhẹ nhàng giống cá chép nhảy lên.
Sau đó cô từ trên cao nhìn xuống đối phương, dù đã thử nhiều lần nhưng y vẫn không thể đứng lên.
Rõ ràng y đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình vào lần tấn công Cố Mật Như lúc nãy.
Cố Mật Như kéo sợi xích trong tay, y bị cô kéo đi một đoạn.
Y không bò dậy nổi vì kiệt sức, bèn ôm mình khom người, cuộn tròn trên mặt đất.
Bởi vì mới tỉnh dậy không còn hôn mê nữa, y đã cảm giác được rét lạnh, cơ thể bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Biên độ run rẩy rất lớn.
Cực kỳ giống Cố Mật Như khi bị hệ thống giật điện lúc cô muốn thay đổi cốt truyện.
Cố Mật Như có thể nghe được tiếng lạch cạch khi răng y va vào nhau.
Khắp nơi bên ngoài toàn là tuyết, ánh sáng rất rõ ràng.
Chút ánh sáng chiếu qua cửa sổ lọt gió chung quanh, đủ để Cố Mật Như thấy rõ người này.
Cô lại ngồi xổm xuống, dùng đầu gối chống lên lưng của đối tượng nhiệm vụ, phòng ngừa y lẻn lên công kích cô.
Cô đưa tay nắm lấy bả vai y, lật người y lại.
Cô cúi đầu ghé sát vào y hơn, đưa tay vuốt mái tóc rối loạn trên mặt y.
Tuy rằng đối tượng nhiệm vụ đang lạnh run lẩy bẩy, nhưng hiển nhiên y vẫn có lý trí.
Y nghiêng đầu một cái, tránh tay của Cố Mật Như.
Sau đó y cố gắng để chạy trốn.
Nhưng bị Cố Mật Như nhẹ nhàng ấn xuống giữ anh lại, khiến y không cử động nổi.
“Nằm yên đi." Giọng nói của Cố Mật Như trầm thấp như đàn violin.
Trong màn đêm lạnh lẽo này, giọng nói ấy kích thích vào thẳng lòng người nghe.
[Phát hiện có người đang đến gần, có cần hệ thống cởi bỏ xiềng xích giúp ký chủ hay không?]
Đôi môi Cố Mật Như mấp máy, cô thốt ra một chữ rất dễ nghe: [Cút.]
Hệ thống lập tức đăng xuất.
Hầu như Cố Mật Như không bao giờ cần hệ thống giúp đỡ trong lúc cô làm nhiệm vụ, cũng không cần bất kỳ kỹ năng nào trong không gian hệ thống.
Dựa vào người không bằng dựa vào mình.
Nếu cô quen với việc phụ thuộc và không thể sống sót nếu không có hệ thống giúp đỡ, cô sẽ mất quyền lực và làm bẽ mặt đất nước khi ký lại thỏa thuận với hệ thống.
Cố Mật Như yêu tự do.
Ở trong bóng tối, Cố Mật Như nhìn chằm chằm đối tượng nhiệm vụ, ánh mắt của y đã mơ hồ, cô vươn tay ra một lần nữa.
Sau đó y lại tránh tay cô lần nữa.
Không cho chạm vào.
Cũng đúng.
Sau khi thay thế dữ liệu thành công, bây giờ cô chính là thủ phạm đã hại đối tượng nhiệm vụ ra nông nỗi này.
Cố Mật Như đứng dậy, định kéo sợi xích ra trước, dắt người về rồi nói sau.
Ngay khi cô vừa đứng dậy, đối tượng nhiệm vụ với mái tóc màu trắng xám rũ xuống như con gà mái che đi gương mặt của y lại đột nhiên vươn đôi tay run rẩy ra… ôm lấy Cố Mật Như!
Cố Mật Như bị y ôm eo kéo xuống, cô quỳ xuống đất một lần nữa.
Cảm nhận cánh tay trên lưng mình lạnh như băng.
Đầu gối của cô cũng cảm thấy đau như quỳ trên băng vụn.
Cô đưa tay đẩy đối phương ra, lại nghe thấy đối tượng nhiệm vụ còn lạnh hơn cả người chết lên tiếng.
“Cho ta… đồ ăn..." Giọng nói của y khàn khàn như tiếng quạ già, còn kèm theo âm rung.