Edit: Súp lơ
Beta: Xanh
Hai người sóng vai bên nhau, tay phải Tô Cẩn Hồng nắm chặt tay trái Cố Ngôn Hi, hai người ăn ý không nói chuyện.
Lúc này mọi người đang nhanh chóng thu dọn nhu yếu phẩm, chỉ có Lưu Yến chú ý đến cảnh tượng này.
Trái tim cô như bị một bàn tay bóp chặt lại, máu trong cơ thể như đóng băng.
Lưu Yến khổ sở dời mắt, đôi mắt ửng đỏ.
Cô ép bản thân đi tìm kiếm nhu yếu phẩm, không nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy nữa nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đau đớn như trước.
Chờ mọi người nhét đầy balo, đến khi chuẩn bị rời khỏi hang ăn vặt thì Cố Ngôn Hi mới lặng lẽ buông tay Tô Cẩn Hồng ra, đi về phía trước anh.
Tô Cẩn Hồng nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng lòng bàn tay thì ướt đẫm.
Anh cúi đầu nhìn tay mình, phát hiện đã đẫm một lớp mồ hôi trong suốt từ bao giờ.
Anh tùy tiện chùi vào quần áo, hơi chán nản, bàn tay này kém cỏi quá đi? Lúc nãy mới cầm tay một chút mà ra nhiều mồ hôi như vậy là sao?
Lũ zombie mới bị tiếng của xe điện thu hút lảo đảo chạy lại gần xe Tô Cẩn Hồng, trực tiếp xông lên giải quyết lũ zombie không tính là ít này không phải là một ý tưởng tốt.
Tô Cẩn Hồng dùng lại mánh cũ, đập một chiếc xe điện khác ở cách xa đó, một lần nữa khiến chúng di dời sự chú ý.
Cố Ngôn Hi ngồi ghế phụ, không tự nhiên nhìn cảnh vật bên ngoài cưa sổ, không cho Tô Cẩn Hồng một ánh mắt.
Trừ Lưu Yến ra thì không ai chú ý đến bầu không khí kì lạ giữa hai người.
Vương Dịch Văn và Trần Hoán ngồi hang sau đồng thời hỏi hai vấn đề trái ngược nhau.
Vương DỊch Văn: “Bây giờ chúng ta đi đâu? Về hả?”
Trần Hoán: “Trước đấy cậu lừa chúng tôi chuyện gì?”
Tô Cẩn Hồng khởi động xe, đạp chân ga, tiếng động hấp dẫn zombie tới.
Nhìn từ kính chiếu hậu có thể thấy đằng sau xe của Tô Cẩn Hồng có rất nhiều zombie đuổi theo, nhưng khoảng cách ngày càng xa, cho đến khi không nhìn thấy gì nữa.
Trần Hoán nhìn đám zombie dần biến mất qua cửa xe, quay đầu, bình tĩnh hòa nhã hỏi Tô Cẩn Hồng: “Zombie đã bị bỏ lại phía sau rồi, bây giờ cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa? Hai người đến thành phố S không chỉ đơn giản là tìm kiếm nhu yếu phẩm đúng không?”
“Cha mẹ chị ấy đều bị nhốt ở trong này, chúng tôi tới cứu họ.
Mấy người có ai biết lái xe không? Nếu muốn thì có thể về trước, dù sao cũng đã kiếm đủ đồ cần thiết rồi.
Tôi đã tra rồi, đi thẳng theo đường này là có thể đi khỏi thành phố S.
Mấy người hãy quay về căn cứ báo cáo với bọn Bạch Kiêm.”
Trần Hoán: “Vậy hai người thì sao?”
Tô Cẩn Hồng: “Chúng tôi sẽ tìm một cái xe khác để đi đến chỗ bọn họ.”
Uông Hạc lắc đầu: “Như vậy sao được, bên trong khu nhà chắc chắn có rất nhiều zombie, nhất là trong các tòa nhà cao tầng, rất nguy hiểm.
Chỉ có hai người các người, mà cậu còn mất khả năng dùng dị năng nữa.
Chuyến này đi không phải là đi chịu chết à?”
Tô Cẩn Hồng chậm chạp nâng tay, một ngọn lửa màu xanh lam bỗng xuất hiện: “Cậu nói đến dị năng à…”
“Hình như tôi vừa mới khôi phục rồi.”
Cố Ngôn Hi: “…”
Uông Hạc: “…”
Vương Dịch Văn: “…”
Cảm xúc của Uông Hạc trở nên phức tạp, nếu không phải không nghĩ ra lí do thì cậu còn tưởng Tô Cẩn Hồng ngứa mắt cậu! Có cảm giác mỗi câu nói của Tô Cẩn Hồng đều muốn vả mặt mình!!!
Trần Hoán hoang mang nhìn ngọn lửa: “Vì sao lửa của cậu lại có màu xanh lam? Dị năng giả hệ hỏa mà tôi đã từng gặp không ai có ngọn lửa màu này.”
Tô Cẩn Hồng nhớ tới khi Cố Ngôn Hi biến ra vũ khí, anh ở gần cô thì có một phần năng lượng bị hấp thụ vào cơ thể.
Tô Cẩn Hồng giải thích một cách ngắn gọn: “Có thể tại vì cô ấy là dị năng giả hệ thủy, sau đó bọn tôi ở gần nhau nên thành ra bị ảnh hưởng một chút.”
Mấy người còn lại: “…” Bọn họ cũng ở gần nhau mà, tại sao không có ai có được dị năng biến dị! Bọn họ không muốn tin mấy lời nhảm nhí này nhưng trên thực tế điều này cũng có khả năng xảy ra.
Tô Cẩn Hồng nhún vai, có lệ bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng không biết, có thể đây chỉ là biến dị thôi.”
Cố Ngôn Hi bỏ qua vấn đề này, quay sang nhìn anh rồi hỏi: “Em hồi phục dị năng lúc nào?”
Ánh mắt của Tô Cẩn Hồng trong suốt, vẻ mặt vô tội nói: ” Lúc em bắt đầu lái xe.”
“Sao em biết bản thân mình đã hồi phục?”
“Thực sự rất kì diệu, có thể là bản năng của cơ thể cho biết? Tự nhiên biết thôi.”
Tô Cẩn Hồng suy nghĩ một chút rồi lấy ví dụ: “Giống như khi mọi người muốn đi vệ sinh vậy, đó là tự nhiên cảm thấy.”
Uông Hạc chỉ cảm thấy mình giống như mình bị đâm một nhát, có cảm giác mỗi một câu nói của cậu ta đều nhắm vào mình! Cậu quay đầu, không thèm nhắc lại.
Trần Hoán: “Được rồi, vậy hai người cẩn thận một chút, chúng tôi về trước, gặp lại ở căn cứ.”
Sau khi Tô Cẩn Hồng và Cố Ngôn Hi xuống xe, đi tìm mấy cái xe khác thì mới phát hiện, bên trong chúng hoặc là có quá nhiều vết máu hoặc là kính đã vỡ, nhìn qua cực kỳ không an toàn.
Vị trí mà bọn họ xuống xe hơi hẻo lánh, xung quanh cũng yên tĩnh một cách bất thường.
Cố Ngôn Hi cảnh giác nhìn xung quanh, bỗng nhiên có một bàn tay vỗ lên vai cô.
Cô xoay người điều động dị năng chuẩn bị chém tới thì phát hiện người phía sau là Tô Cẩn Hồng.
Cô thở dài nhẹ nhõm: “Sao vậy?”
Tô Cẩn Hồng mặt dày giơ tay ra: “Chị không nắm lấy tay em sao?” Nói xong lại cảm thấy chưa ổn cho lắm, anh nói thêm một câu: “Em sợ lạc.”
Cố Ngôn Hi buông tay anh ra, trợn trắng mắt nói: “Vậy à.”
Tô Cẩn Hồng ngẩn ra, nhìn từ phía sau thấy bước đi hỗn loạn của cô thì mới giật mình hiểu ra, thì ra là thẹn thùng.
Anh cười xấu xa, cũng vứt bỏ da mặt, giả bộ tội nghiệp nói: “Nếu em đi lạc mất thì chị không buồn sao?”
Anh còn trẻ, làn da trắng nõn, khuôn mặt xing đẹp, lại tỏ vẻ cầu xin thì chẳng có mấy người phụ nữ có thể chịu đựng được.
Đáng tiếc dùng nhan sắc quyến rũ người mù, Cố Ngôn Hi đi thẳng về phía trước mặc kệ anh ở đằng sau, cung không thèm quay đầu lại, nói: “Không.”
Tô Cẩn Hồng nhíu mi, hứng thú bừng bừng nói: “Chà, đúng là một cô gái sắt đá.”
“Chẳng qua cho dù chị như vậy em cũng thích chị.”
Trái tim Cố Ngôn Hi khẽ nhảy lên, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì lại nghe anh vừa chậm chạp đi đằng sau vừa nói tiếp: ” Ừm, là loại tình cảm đối với chị em trong nhà, chị đừng hiểu lầm.”
Cố Ngôn Hi: “…”
Được lắm nhóc, mi sẽ phải hối hận.
Cô quay đầu nhìn Tô Cẩn Hồng, thản nhiên mỉm cười: “Nào em zai, đi tìm một cái xe tới đây.”
Tô Cẩn Hồng choáng váng trước nụ cười tỏa nắng này, ngẩn ngơ một giây rồi ngoan ngoãn đi tìm xe.
Đi hơn mười phút, giải quyết bảy tám con zombie đột nhiên xuất hiện thì Tô Cẩn Hồng mới tìm được một chiếc xe cũng coi như sạch sẽ.
Anh vừa giơ tay chuẩn bị thắt dây an toàn thì đột nhiên cảm nhận được một luồng hơi ấm gần sát thân thể mình, nháy mắt cơ thể trở nên cứng đờ.
Anh ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện với bộ ngực của Cố Ngôn Hi, đành bối rối nghiêng đầu.
Cố Ngôn Hi chủ động vươn người, sờ soạng một chút, dịu dàng cài đai an toàn cho anh.
Tô Cẩn Hồng không dám cử động, cứng đờ quay dầu nhìn bên ngoài cửa sổ.
Cố Ngôn Hi nhìn thấy một màu đỏ ửng lan tràn từ má đến vành tai anh, lại còn không dám nhìn thẳng vào cô thì không nhịn được bật cười.
Cậu em vẫn chỉ là cậu em, còn non lắm.
Bàn tay mềm mại của Cố Ngôn Hi mạnh mẽ xoay mặt anh lại, sờ lên trán, tỏ vẻ lo lắng nhìn anh: “Không phải là em bị ốm đấy chứ? Sao trán lại nóng thế này hả? Em trai~”
Tô Cẩn Hồng cảm thấy bản thân giống như một con tôm lớn trong nồi bị bóc sạch vỏ, mặc người ta lăn qua lăn lại, không có sức lực để chống cự.
Anh ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Ngôn Hi, suýt nữa chết chìm trong ánh mắt mềm mại dịu dàng và sự chiều chuộng của cô.
Sự lo lắng ẩn chứa trong câu nói, giọng điệu cũng dịu dàng du dương đến lạ.
Máu trong người anh hung phấn chạy nhanh, Tô Cẩn Hồng thầm kêu rên trong lòng: “Má ôi, cô gái này đúng là muốn mạng của mình mà.”
Anh bối rối dời mắt, cố gắng bình tĩnh, lỗ tai ửng đỏ dựng thẳng, nghiêm túc nói: ” Không sao cả, ngồi vững.” Ấn chân ga một cái, Cố Ngôn Hi không thể không ngồi lại ghế.
Sau khi Cố Ngôn Hi ngồi xuống một lúc, khóe miệng vẫn còn xuất hiện nụ cười trêu chọc.
Tô Cẩn Hồng nhanh chóng cảnh giác, quả nhiên mọi sự khác thường đều có lý do.
Cô gái này rõ ràng đang trả thù mình vì câu chị em ban nãy.
Mà chính mình cũng chẳng kém cạnh, cô vừa giăng bẫy thì tự bản thân đã nhảy vào.
Tô Cẩn Hồng hơi buồn bực nhưng vui sướng nhiều hơn.
Anh cho rằng với thái độ này của Cố Ngôn Hi có phải anh cũng có cơ hội hay không?
Gần đến khu nhà, tâm trạng của Cố Ngôn Hi ngày càng nặng nề, trong lòng lo lắng cho sự an toàn của cha mẹ, căn bản không rảnh suy nghĩ đến chuyện khác.
Cố Ngôn Hi từng muốn đón cha mẹ ở cùng nhưng đều bị từ chối.
Họ nói họ không quen nhà cô.
Tới khi khấm khá hơn, cô muốn chuyển cha mẹ đến một khu nhà an ninh tốt hơn nhưng lại bị từ chối tiếp vì cha mẹ cô không muốn rời xa mấy người bạn già.
Cố Ngôn Hi đã thuyết phục họ vài lần nhưng đều thất bại, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.
Bởi vậy cha mẹ của Cố Ngôn Hi vẫn ở trong một khu nhà kiểu cũ, có nghĩa là chỉ có thang bộ.
Đến bên ngoài khu nhà, Tô Cẩn Hồng dừng xe lại: “Tiếng xe có thể gọi đám zombie tới nên chỉ có thể dừng xe chỗ này.”
Cố Ngôn Hi gật đầu, cẩn thận quan sát bốn phía.
Khu nhà kiểu cũ, trên tường dán một đống giấy lộn xộn, biển số nhà nào cũng bị mờ, không thể nhìn thấy rõ, cỏ mọc um tùm, khắp nơi đầy những cành cây khô, cho dù dưới ánh mặt trời cũng đem lại cho người ta cảm giác suy tàn.
Tô Cẩn Hồng không nhịn được nhíu mày, khu nhà này đem lại cho anh một cảm giác không tốt, trong lòng không yên, giống như có thứ gì đó đang rình rập hai người.
Thế nhưng khi anh nhìn bốn phía xung quanh thì không hề phát hiện được thứ gì khả nghi.
Anh cảnh giác nhìn xung quanh, lúc nhìn lên trên, thấy vài ban công đang mở, phủ kín vết máu.
Tô Cẩn Hồng: “Ban công nhà chị… đang đóng đó đúng không?”
Cố Ngôn Hi nhìn theo hướng của anh, hít một ngụm khí lạnh: “Đang đóng.”
Tô Cẩn Hồng cảnh giác quan sát bốn phía, tay trái lần tìm cánh tay của Cố Ngôn Hi, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Có lẽ đoán được câu hỏi tiếp theo của Cố Ngôn Hi là gì, anh không đợi cô mở miệng hỏi, nghiêm túc nói: “Đừng làm bừa, đi theo em.”
Cố Ngôn Hi: “…”
Cô dắt tay Tô Cẩn Hồng, nhẹ giọng nói: ” Đi theo chị.”
Bọn họ đi càng sâu vào bên trong khu nhà số tay, chân cùng vết máu càng nhiều, zombie xuất hiện càng nhiều hơn.
Vì thời gian gấp gáp nên Tô Cẩn Hồng không thể dừng bước lại để đào tinh hạch, trực tiếp giải quyết bọn chúng còn đầu bị cắt bỏ cho vào trong không gian.
Cố Ngôn Hi nhìn hành động của anh, nhớ lại trước đây anh cũng để đồ ăn, nước và quần áo sạch vào trong không gian thì dời mắt, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Hai người phối hợp ăn ý, dọn sạch rất nhiều zombie, nhanh chóng đến tòa nhà của Cố Ngôn Hi.
Đến nơi chỉ thấy một người đàn ông trung niên đầu hói không nhúc nhích đứng quay lưng về phía bọn họ.
Cố Ngôn Hi thử lên tiếng: “Xin chào?”
Ông chú xoay người, Tô Cẩn Hồng và Cố Ngôn Hi đồng loạt hít vào một hơi, chỉ thấy da mặt ông ta đã rơi mất một nửa, phần thịt thối rữa màu đen lòi ra bên ngoài còn một nửa da mặt còn lại cũng sắp rơi mất, lung lay trên mặt.
Mới nhìn một cái mà Cố Ngôn Hi suýt nữa nôn ra.
Không đợi cô phản ứng lại, con zombie chạy nhanh như chớp về phía cô, khuôn mặt dữ tợn, mồm há to như bồn máu hướng về Cố Ngôn Hi.
Thời điểm đối mặt với zombie, Cố Ngôn Hi hơi kinh ngạc, khuôn mặt bị tàn phá này quen quen… Không đợi cô lôi vũ khí ra thì zombie đã đến trước mặt cô, bởi vì khoảng cách quá gần nên khó sử dụng dị năng thuận tiện được.
Cố Ngôn Hi theo bản năng nâng chân đá vào bụng zombie.
Có dị năng đã tăng cường thân thể lên không ít, một cước này làm zombie lắc lư lùi về sau mấy bước, ngay lúc đó, Tô Cẩn Hồng chém một đao qua cổ zombie, một cục thịt hình tròn lăn trên mặt đất.
Cố Ngôn Hi sững sờ tại chỗ, vài giây sau cúi người nôn khan.
Não Tô Cẩn Hồng vừa động, chẳng hiểu sao lại hỏi một câu: “Có bầu hả?”
Cố Ngôn Hi: “…”
–
Lời tác giả: Tô Cẩn Hồng: Lại một ngày bị cô ấy trêu trọc lại~
A, mị nhớ ra rồi, hôm nay là lễ Giáng sinh, Giáng Sinh vui vẻ! .