Tiểu cô nương hiện tại tuổi mụ tám tuổi, đúng là thời điểm muốn ăn diện, vô luận là Hoàng Thượng hay là Hoàng Hậu, Thục Quý Phi đều không có bủn xỉn các loại y phục châu báu, cho nên quần áo trang sức của Hành Ngọc cơ hồ đều không ít, có thể nói là cực kỳ xa xỉ.
Hành Ngọc bớt thời giờ nói chuyện cùng hệ thống một chút, “Cái này gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
” Mẫu phi của ba vị công chúa lớn hơn nàng địa vị không cao, cũng không được hoàng đế coi trọng, mấy năm nay Hành Ngọc cũng có thể nhìn ra kẻ dưới đối với các nàng chậm trễ.
Đừng tưởng rằng có huyết mạch hoàng thất thì ở trong hoàng cung thì sẽ cao hơn người một bậc, ở nơi hội tụ quyền thế đứng đầu thiên hạ như hoàng cung, cũng sẽ lấy quyền thế nhìn người.
“Công chúa có cái gì muốn ta mang cho bệ hạ sao?” Hành Ngọc bây giờ còn nhỏ, đứng ở trước mặt Mục Lâm chỉ tới bên hông hắn, Mục Lâm thân mình cúi xuống nhẹ nhàng hỏi nàng.
Bức họa bị nàng cầm ở trong tay, Hành Ngọc đem trang giấy thứ nhất rút ra đưa cho Mục Lâm.
Mục Lâm không dám nhìn kỹ, nhẹ nhàng đem giấy vẽ không lớn nhét vào trong tay áo rộng, để tránh mình một lát không cẩn thận làm nhàu.
Bệ hạ đối với đồ vật Hành Ngọc công chúa đưa cho ông ấy vẫn luôn quý trọng.
Vốn dĩ Mục Lâm cho rằng đã hết, ai ngờ Hành Ngọc lại từ trong đống giấy vẽ rút ra một tờ, đưa tới trước mặt Mục Lâm, còn chỉ chỉ hàng chữ bên dưới góc phải cho hắn xem.
—— Hành Ngọc tặng Mục Lâm.
Mục Lâm thấy trên giấy vẽ có một con mèo Ba Tư tròn trịa rất đáng yêu, lại nhìn hàng chữ phía dưới kia, lập tức vui mừng nở nụ cười.
Tuy rằng lúc này Trung Nguyên còn chưa có mèo Ba Tư, Mục Lâm cũng chưa có thấy qua đồ vật trên bức họa.
Nhưng trên giấy vẽ cái gì kỳ thật không quan trọng, quan trọng là một phen tâm ý của Hành Ngọc.
“Nô tài rất thích, đa tạ công chúa.
” Mục Lâm vui vẻ nói, đồng dạng cầm qua, cẩn thận cất kỹ, “Thời gian không còn sớm, nô tài phải đi về phục mệnh cho bệ hạ.
”.