Hắn nói hắn đưa chút bảo vật không phải được rồi sao, có vô dụng mê muội mất cả ý chí thì đưa sủng vật gì đó cũng có được, kết quả hắn khen ngược, cố tình đưa nam sủng.
Công chúa còn chưa có chọn phò mã, hơn nữa Hoàng Thượng Hoàng Hậu bên kia cũng không dám tặng người cho công chúa đâu, hắn cố tình muốn chặn ngang một chân xum xoe.
Anh Quốc Công tức giận đến xách gậy đem Phó Vấn tẩn cho một trận, làm hắn nằm ở trên giường tự hỏi nhân sinh nửa tháng, ai biết hết thương lại quên đau, vừa mới có thể bò dậy hiện tại lại bắt đầu tìm đường chết.
Hành Ngọc liếc Phó Vấn một cái, ý bảo hắn im miệng.
Chỉ số thông minh không đủ thì không cần nói lung tung.
Cũng may Phó Vấn vẫn rất nghe lời Hành Ngọc.
Tuy rằng làm người thiếu tâm nhãn, nhưng Hành Ngọc đối với tiểu đệ, đặc biệt là tiểu đệ có chỉ số thông minh không đủ vẫn tương đối khoan dung.
Bất quá Hành Ngọc cảm thấy, nàng về sau phải nâng cao tiêu chuẩn thu tiểu đệ một chút.
Chỉ số thông minh của tiểu đệ không đủ nàng cũng rất mệt tâm a.
Thu phục Phó Vấn, Hành Ngọc xoay người đánh giá hiện trường cảnh tượng một chút, hơi nhướng mày, tầm mắt dừng ở trên người một nam một nữ ở trung tâm.
Đương nhiên, chủ yếu là dừng ở trên người nam chủ Kiều Nhạc.
Mặt mày thanh nhã trác tuyệt, một thân nho phục khéo léo hào phóng, quả nhiên đảm đương nổi bốn chữ ‘tư dung tuyệt thế’ này.
Lúc này người chung quanh mới xem như phản ứng lại, cho dù là những người đọc sách kiêu ngạo kia cũng đều hướng Hành Ngọc hành lễ.
Hành Ngọc nâng tay, ý bảo bọn họ miễn lễ.
Nàng hứng thú dạt dào nhìn Lư Xảo Nhan, dư quang liếc Phó Vấn một cái, Phó Vấn lập tức hiểu ý, dựa gần vào Hành Ngọc thấp giọng nói: “Lư Xảo Nhan làm như tám đời chưa thấy qua nam nhân đẹp vậy, ta cũng chỉ là hỏi nàng ta có cần hay không ta đưa cho nàng ta mấy mỹ nam tử mà thôi, ai biết hảo tâm bị trở xem thành lòng lang dạ thú.
” Nói xong, hắn còn làm bộ làm tịch thở dài.