Nữ minh tinh VS chồng và con trai ( 16 ) ____ mẹ con trở thành vợ chồng
Edit: Cừu ăn thịt
*****
Cùng lúc đó.
Xa ở Paris, trên người Lạc Anh mặc một chiếc áo cưới tuyết trắng, được Viên Tích Thành mặc tây trang giày da dắt vào giáo đường.
- Anh Viên, anh có nguyện ý cưới Lạc Anh làm vợ của anh không? Dù là trong lúc thịnh vượng hay gian nan, trong lúc ốm đau cũng như mạnh khỏe. Anh có nguyện ý sẽ yêu thương và tôn trọng cô ấy đến hết cuộc đời?
Biểu tình cha xứ trang nghiêm, biểu cảm chúc phúc hỏi đôi tân nhân.
- Tôi nguyện ý.
Tuấn nhan Viên Tích Thành lộ ra tình yêu vô biên, nhìn người phụ nữ của mình.
- Cô Lạc Anh, cô có nguyện ý lấy Viên Tích Thành làm chồng của cô không? Dù là trong lúc thịnh vượng hay gian nan, trong lúc ốm đau cũng như mạnh khỏe. Cô có nguyện ý sẽ yêu thương và tôn trọng anh ấy đến hết cuộc đời?
- Tôi nguyện ý.
Lạc Anh hỉ cực mà khóc, cô độc thân hơn 20 năm, bởi vì làm một cái nhiệm vụ mà được thiếu niên như hoa trung tâm ái mộ, trong mắt co thì quả là món hời lớn.
Kế tiếp là hai bên trao đổi nhẫn.
Viên Tích Thành lấy lợi nhuận từ sự nghiệp chứng khoán của mình mua một chiếc nhẫn kim cương giá trị hai mươi vạn bảng Anh đeo lên tay Lạc Anh, nhìn khuôn mặt tinh xảo ấy, đáy lòng cậu có cái gì hiện lên, mẹ ruột sao? Ha hả, thì tính sao, ở lần đầu tiên nhìn thấy cô thì cậu đã không bỏ xuống được, ở ngày hôm qua khi cậu biết trong bụng cô có con của mình thì cậu đã hạ quyết tâm muốn tổ chức một hôn lễ thần thánh, đẻ con có một thân phận hợp pháp.
Mẹ con loạn luân là cái chó má gì!
Cậu chỉ cần cô.
Từ giáo đường ra tới, Viên Tích Thành nắm Lạc Anh lên một chiếc xe taxi, tài xế được đến phân phó điều khiển xe chạy ra sân bay.
- Chúng ta đi đâu vậy?
Trên người Lạc Anh còn ăn mặc áo cưới trắng tinh, nhìn nhẫn kim cương 20 vạn đồng Euro trên ngón áp út tay trái, con ngươi nhu lượng nhìn người chồng tuổi trẻ anh tuấn, cô vẫn cứ có cảm giác không chân thật, cô có một người chồng, quả thực giống như nằm mơ vậy.
- Anh đưa em đi Nhật Bản, thân ái.
Viên Tích Thành ôm eo cô gái âu yếm, vuốt ve bụng nhỏ của cô, nơi này có con của cậu, người mang thai lại là mẹ của cậu.
Cậu không có mấy gánh nặng đạo đức.
Một vài địa phương Âu Châu mấy năm trước đã hủy bỏ tội loạn luân, Nhật Bản từ cổ chí kim là một quốc gia loạn luân, cuộc đời này thật là kỳ diệu, vợ mới cưới lại là người mẹ đã sinh ra cậu. Lúc trước nhất kiến chung tình, có thể là do sức hút của huyết thống chăng!
- Chúng ta đi Nhật Bản định cư, hay là đi hưởng tuần trăng mật?
Lạc Anh hơi hơi kinh ngạc. Từ ngày hôm qua Viên Tích Thành nhận một cuộc điện thoại sau liền có vẻ rất kỳ quái, hút vú cô thì kêu cô là mẹ, sau đó kéo cô lên phố, mua áo cưới xa hoa và nhẫn kim cương, hôm nay lại kéo cô đi vào giáo đường cử hành hôn lễ.
Tuy rằng không có khách khứa, không có tiệc rượu, người chúc phúc chỉ có cha xứ nhưng cô không hề tiếc nuối.
- Thân ái, anh nhờ người ở Hokkaido mua một căn biệt thự. Anh và em, về sau còn có con của chúng ta, chúng ta một nhà ba người định cư ở Hokkaido.
Viên Tích Thành ôm cô ngồi lên đùi mình. Cô là người sinh ra cậu, là mẹ của cậu, ở trong lòng cậu lại là người phụ nữ cậu dùng sinh mệnh che chở, là trân quý cả đời cậu.
- Anh đã phân phát bảo tiêu và hạ nhân, chờ tới Nhật Bản, lại mướn dân bản xứ hầu hạ em.
Hắn muốn tránh né tình địch cường đại kia, đưa cô đi Nhật Bản định cư, không đơn thuần chỉ là bởi vì đó là quốc gia loạn luân, cũng bởi vì muốn tránh thoát Viên Thủ Nghĩa đuổi theo.
Ngày hôm qua cậu đã bán hạ giá Rolls-Royce và biệt thự Paris, phân phát tất cả hạ nhân, đó là vì suy xét sinh hoạt sau này, không những như thế, cậu còn thay đổi toàn bộ thân phận chứng minh, số di động của mình và Lạc Anh,.
Từ đây trên thế giới, không còn hai cái tên Viên Tích Thành và Lạc Anh nữa.
- Không cần mướn hạ nhân, em có thể làm việc nhà, - Trên mặt Lạc Anh lộ ra nét nhu hòa, tròng mắt như một ao nước trong, nhìn quanh khi giống ngôi sao lưu động. - Tích Thành, em có thể nấu cơm, cũng có thể giặt quần áo, có thể làm một hiền thê lương mẫu đạt tiêu chuẩn.
- Thân ái, anh không muốn tay em bị chai, không muốn em vì việc nhà làm lụng vất vả, anh có thể nuôi được em mà.
Trong lòng Viên Tích Thành hiện lên ấm áp, đôi mắt có chút ướt át, ôm chặt Lạc Anh vào lòng. Cô là mẹ của cậu, là người thân nhất của cậu, là người có thể làm mẹ cũng có thể làm vợ, có thể sinh con đẻ cái.
Lúc Viên Tích Thành và Lạc Anh đã trên đường bay đi Nhật Bản Hokkaido, Viên Thủ Nghĩa đã dẫn người tới Paris.
- Thật là một đôi mẹ con loạn luân không biết xấu hổ!
Viên Thủ Nghĩa đứng trước biệt thự đã đổi chủ, khuôn mặt trầm tuấn tựa như con sông đóng băng, lộ ra lãnh quang, nảy sinh ác độc nói:
- Không tin các người có thể chạy trốn lên bầu trời!
·
Chuyên cơ xa hoa hạ cánh xuống Hokkaido, Lạc Anh còn ở trong mộng, được Viên Tích Thành nằm ở bên cạnh ôm vào trong ngực, cậu đã sớm tỉnh, vẫn luôn nhìn cô không chớp mắt, thường thường hôn cánh môi cô.
- Đến Đông Kinh sao?
Lạc Anh bị cậu đánh thức, dùng tay xoa đôi mắt hỏi.
- Đến Hokkaido. Viên Tích Thành nhìn biểu tình lười biếng mới vừa tỉnh ngủ của cô, thật là đẹp như thiên tiên, ngũ quan không thể bắt bẻ, hình dáng tinh tế tuyệt mỹ, ánh mắt lưu chuyển nhàn nhạt như hoa lan tuyết trắng nơi đáy cốc sâu kín.
Mẹ của cậu dẹp như tinh linh rơi xuống thế gian.
Viên Tích Thành nổi lên ý tưởng đè cô ở dưới thân phát tiết.
- Máy bay hạ xuống rồi, không cần náo loạn.
Lạc Anh mới vừa tỉnh ngủ, thân mình đều lười biếng, không muốn tiếp thu kịch liệt vận động, tính dục của Viên Tích Thành rất lớn, làm là không tiết chế, cô lo lắng sẽ làm bảo bảo trong bụng bị thương. Giơ tay đẩy cậu nói:
- Không được đụng đến bảo bảo.
- Anh đã hỏi qua bác sĩ, hiện tại em mới có thai một tháng, không sao cả đâu, thân ái, để anh chịch một hồi nhé, em sờ đi, nơi này đã cứng rồi này.
Viên Tích Thành cầm tay cô chạm vào sinh thực khí dưới háng, vừa rồi không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, nhìn dung nhan cô kiều mị như hoa, cậu đã nhịn không được.
Lạc Anh bị bắt vuốt ve cây gậy thịt lửa nóng kia, lúc này mới phát hiện chính mình không mặc gì cả, rõ ràng trước khi ngủ cô tắm xong còn mặc áo ngủ mà.
Bàn tay ấm áp của Viên Tích Thành phủ lên bộ ngực cô, dùng sức vuốt ve, Lạc Anh đau đến kêu rên, lại bị cậu hôn ngấu nghiến.
- Em là vợ của anh, nên làm chức trách của người vợ.
- Máy bay hạ cánh rồi, Tích Thành, để nhân viên đội bay chờ sẽ ảnh hưởng không tốt.
Tuy rằng hành khách chỉ có cô với cậu, cũng không nên kiêu ngạo như vậy chứ! Đã hạ cánh rồi còn làm chuyện mất mặt thế này nữa.
- Sợ cái gì, anh bỏ ra nhiều tiền như vậy bao cả chuyên cơ, để cho bọn họ chờ một lát không chết được.
Thân là đại thiếu gia tập đoàn đế vương Hoa Quốc, Viên Tích Thành đã quen thói kiêu ngạo, không để bụng nói, khuôn mặt quý tộc hiện lên nụ cười lười biếng tà mị, con người đen nhánh liễm diễm rực rỡ. Cậu tách ra đùi đẹp cô gái, ngón tay thon dài đẩy ra hai mảnh cánh hoa kiều nộn, nhẹ kéo chúng nó ra, con ngươi tràn ngập tính dục thẳng tắp nhìn cái miệng thật nhỏ, chỉ thấy âm hộ non mềm không tự chủ mấp máy, giống một cái miệng nhỏ đói khát, chờ đợi cậu cho ăn.