Xuyên Nhanh Chi Công Lược Chủ Thần


Edit: Múichama
Ngày thứ hai Tần Tư tỉnh lại trên giường lớn của Tô Thừa, đón ánh nắng mặt trời, bỗng nhiên muốn khóc.

"Có lỗi với hắn là hắn có thể đem làm tôi hôn mê sao?" Ngữ khí cậu ai oán.

Vào lúc này Tô Thừa mặc áo ngủ từ trong phòng rửa mặt đi ra, đối diện với gương mặt tuấn tú hoàn mỹ của nam thần trước mặt, Tần Tư nuốt nước miếng, cảm thấy được cho dù nói xin lỗi thì hắn vẫn có thể đem cậu làm đến hôn mê.

Cậu làm bộ sợ sệt trốn đến góc giường co lại.

Bước chân của Tô Thừa đi đến nhất thời dừng lại, trầm mặc một hồi, nói: "Tiểu Hà...!Xin lỗi."
Thân thể Tần Tư cứng ngắc một cái, nói xin lỗi, là muốn tới một lần nữa sao? Đến đây đi tôi đã chuẩn bị xong rồi.

Nhưng Tô Thừa nhìn bộ dáng cứng ngắc của cậu xem thành chán ghét, trong lòng hắn tê rần, "Em có muốn ăn gì không, anh xuống nấu cơm cho em..."
Tần Tư không đáp lại, tiếp tục ở trên giường làm đà điểu Châu Phi.

Cậu có hơi thất vọng.

Tô Thừa nói: "Em không nói chính là chấp nhận, anh liền xuống lầu nấu cơm cho em, thuốc mỡ anh để ở trên tủ đầu giường."
Tô Thừa quay người xuống lầu, Tần Tư nghiêng đầu, quả nhiên thấy trên tủ có thuốc mỡ, tối hôm qua Tô Thừa làm quá ác liệt, phía dưới giờ rất đau, cậu vươn tay lấy thuốc mỡ, bóp ra một ít trên tay.

Do dự một chút, cắm vào.

Mặt Tần Tư có chút đỏ.


Đột nhiên cửa bị đẩy ra, thanh âm Tô Thừa vang lên, "Tiểu Hà em có muốn..." Âm thanh lập tức dừng lại, ánh mắt như lửa, sáng quắc nhìn chằm chằm động tác của Tần Tư.

Tần Tư hoảng hốt, rút tay ra, "ba" một tiếng.

"Anh, anh đi ra ngoài!" Sắc mặt cậu tái nhợt nổi lên một tầng đỏ ửng, vội vã đem chăn đắp lên người.

Tô Thừa lập tức đóng cửa lại, vội vã xuống lầu.

Vào lúc này hai bên đều rất lúng túng.

Tô Thừa xuống lầu làm xong cơm đem lên cho Tần Tư, Tần Tư đang trốn bên trong chăn, Tô Thừa ở bên cạnh khuyên một hồi lâu, cuối cùng trầm mặc một hồi, "Nếu như em rất chán ghét nhìn thấy anh...!Ngày mai anh liền quay lại Mỹ..."
Trong lòng hắn đang đánh cược, cược vào sự ỷ lại vào hắn của thiếu niên.

Tần Tư nghĩ như vậy sao được, anh đi Mỹ rồi thì tôi tìm ai đẩy ngã nam chính nữ chính đây, anh đi Mỹ rồi sao tôi thích ứng được cảnh không được sinh hoạt ban đêm đây.

Cậu vội vã đưa tay kéo lại góc áo Tô Thừa, cả giận trầm tiếng nói: "Không được!"
Tô Thừa mừng như điên, nhưng mà vì muốn đạt được mục đích của mình, hắn vẫn là giả bộ mất mác, "Anh ở lại chỗ này, chỉ khiến em đau khổ."
Tần Tư vừa lôi quần áo hắn vừa nắm tay thật chặt, "Không có...!Em không có..."
"Không có gì?" Tô Thừa truy hỏi.

"Không có chán ghét...!Không có đau khổ..."
Tô Thừa mừng rỡ cách chăn ôm cậu, "Tiểu Hà, vậy em yêu thích anh sao! Không! Em yêu anh sao?!"
Tần Tư: "..." Ha ha, vấn đề não tàn kém thông minh này muốn tôi làm sao trả lời?
Cho nên cậu ngượng ngùng không nói lời nào.

Tô Thừa từ khi được cậu chấp nhận, cảm giác từ địa ngục đến thiên đường quá tuyệt vời, nội tâm hắn ngọt đến không chịu được.

Vào lúc này hắn mới nhớ tới Cố Bạch Tức, ánh mắt lạnh lẽo, nội tâm ngọt ngào cấp tốc băng lạnh xuống, ôm Tần Tư, hắn nghiêm túc nói: "Sau này cách xa Cố Bạch Tức xa một chút."
Tần Tư dạ một tiếng.

.

Ra chương nhanh nhất tại -- TRUMtг uyen.

м E --
Cậu còn ký ức về chuyện tối ngày hôm qua, không nghĩ tới Cố Bạch Tức là người hội cùng thuyền nha.

Nhìn thiếu niên ngoan ngoãn như vậy, tâm tình Tô Thừa tốt cực kỳ, sờ sờ vuốt vuốt đầu thiếu niên, "Anh mang em đi rửa mặt trước, sau đó chúng ta ăn cơm."
Tần Tư: "Dạ."
...!
Tần Tư vốn là nghĩ lần say rượu dữ dội kia chỉ là một lần.

Không nghĩ tới là mãi mãi.


Vẫn là mỗi ngày tính.

Thời điểm bị Tô Thừa đặt ở dưới thân, cậu mơ mơ màng màng nhớ lại vào những năm tháng mình đơn độc tiến vào thế giới Luân Hồi kia.

Thật vất vả nuôi cháu nhỏ lớn lên, có cuộc sống riêng rồi, cậu có thể không kiêng dè chút nào bước vào giới diễn viên tiến tới phong thái ảnh đế của chính mình, không ngờ tới, chỉ vì mở ra một cái máy vi tính.

Chờ lúc lần thứ hai tỉnh lại, đều là mơ.

Cậu có thêm một cái hệ thống, cậu đã không ở hiện thực.

Bên trong hệ thống chỉ có một bưu kiện chứa các lá thư tên là SGA.

Sau đó, cậu hiểu rõ.

Ừm, Chủ thần YU nghiên cứu phát minh mấy chục năm nay bắt đầu xao động động, đoán chừng là tiến hóa quá nhanh, đến thời kỳ động dục, hormone phân bố hơi nhiều, nếu như không kiềm chế, thế giới Internet sẽ nổi lên một cơn gió bão.

Ở cái thời đại Internet xem như cha mẹ này, không đúng, mọi người có thể không có cha mẹ nhưng không thể không có Internet, gây nên gió bão Internet thì không khác gì thế giới tận thế.

Lá thư cuối cùng nói cho cậu biết, vì muốn khôi phục sau vụ tai nạn này, tổ chức SGA này được thành lập, bọn họ vận dụng công nghệ cao cùng năng lực siêu tự nhiên chế tạo ra hệ thống này, bởi vì thời gian khẩn cấp, chất lượng hệ thống chênh lệch không đồng đều.

Có hệ thống nắm giữ trí năng, có hệ thống nắm giữ nửa trí năng, có hệ thống thuần túy là ngu xuẩn, còn có hệ thống, chính là rác thải...!
Ha ha, cuối cùng nói, hệ thống của cậu bởi vì là cái nghiên cứu phát minh cuối cùng, còn không có kiểm tra, không biết khuyết điểm là gì, có cái công năng gì.

Lúc đó Tần Tư, hoàn toàn ngây thơ nghĩ, mình đẹp mắt như vậy, hệ thống phân phối đến cũng phải thông minh và có trí khôn.

Trên thực tế, trải qua mấy lần luân hồi, cậu không thể không thừa nhận, hệ thống của cậu không ngốc, cũng không phải là rác thải, chỉ là nằm ở giữa hai cái này không trên không dưới mà thôi...!
Cậu gọi nó là rác thải gấp ba.

Lúc xong việc Tần Tư cảm giác linh hồn mình đều muốn bay ra ngoài, thân thể của cậu chỉ cảm thấy một luồng ấm áp, sung sướng trầm luân cũng chỉ như thế.


Tô Thừa hôn gò má của cậu, "Thoải mái không?"
Tần Tư yếu ớt dạ một tiếng.

Tô Thừa không nhịn được nắn nắn khuôn mặt của cậu, "Em ngủ đi."
...!
Tần Tư trước khi ngủ nghĩ, cậu còn có thể ở đây bao lâu nữa?
Có lẽ cũng không bao lâu.

Ngày thứ hai cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại, vén chăn lên đi đến lấy quần áo treo trong tủ mặc vào.

Tô Thừa ở dưới lầu làm bữa sáng.

Tần Tư rửa mặt xong, lúc xuống lầu, hắn vừa vặn bưng đồ ăn ra để ở trên bàn, cởi tạp dề ra, hướng Tần Tư nói: "Mau đến ăn cơm."
Tần Tư còn có chút buồn ngủ, dụi dụi con mắt.

Tô Thừa nhìn thấy vội vã kéo tay cậu lại, "Nhiễm vi khuẩn bây giờ."
Tần Tư dạ một tiếng thu tay về, bị Tô Thừa đẩy ngồi lên ghế, nhét vào trong tay một đôi đũa."Mau ăn cơm đi, ăn xong anh đưa em đến trường."
Khoai tây chiên vàng óng ánh, đậu hũ phần bên ngoài được chiên giòn còn phần bên trong rất mềm, mùi thơm tỏa ra của thịt thái hạt lựu xào, ngoài ra còn có mấy cái bánh bao nhân thịt vỏ mềm, kèm theo một ly sữa bò nóng.

Sau khi Tần Tư ăn xong Tô Thừa đưa cậu đến trường, sau đó mới đi công ty của mình.

Tô Thừa vừa mới đi không lâu, Tần Tư liền gặp được Cố Bạch Tức, Cố Bạch Tức nhìn thấy cậu mắt sáng lên, ôn nhu nói: "Lần trước thấy em uống nhiều quá, vốn nghĩ đưa em về nhà, thế nhưng sau đó anh của em tới đón, em vẫn khỏe chứ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận