Edit: Múichama
Tần Tư cứng người, ánh mắt quay một vòng, ngượng ngùng cười nói: "Tốt lắm, cảm ơn học trưởng."
Cố Bạch Tức nói: "Không có gì, đúng rồi, buổi chiều em có rảnh không? Anh mời em đi ăn một bữa cơm?"
Tần Tư nghĩ nếu tôi đáp ứng với anh, tôi trở về không bị Tô Thừa đem tôi ra ăn tươi nuốt sống mới là lạ.
Vì vậy cậu cự tuyệt.
Cố Bạch Tức có chút mất mát.
Tô Thừa nhìn tình cảnh này thông qua camera theo dõi cười lạnh một tiếng, lái xe đến công ty nhìn thấy Lâm Đạt nói câu đầu tiên là: "Giúp tôi điều tra một chút sinh viên đại học thủ đô Cố Bạch Tức, tôi muốn có tư liệu của y từ nhỏ đến lớn."
Lâm Đạt sửng sốt một chút, nói vâng.
Qua mấy ngày tư liệu của Cố Bạch Tức gửi qua bưu kiện đến trong tay Tô Thừa, hắn ngồi bên cạnh bàn làm việc, tay chống đỡ cái trán, xem tư liệu xong, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, ước chừng thiếu niên đã về nhà, gọi Lâm Đạt nói chuyện một hồi, đứng dậy thu dọn đồ đạc về nhà.
Trước khi xuống xe hắn soi soi mình ở gương chiếu hậu, vững tin chính mình đẹp trai vô cùng, mới đi gõ cửa, cửa mở rất nhanh, gò má trắng nõn của thiếu niên vừa thẹn vừa giận, cả giận nói: "Tô Thừa!"
Tô Thừa hồi hộp"Làm sao vậy? Bảo bối?"
Tay Tần Tư giấu ở phía sau lưng đưa ra, giận vô cùng, "Anh xem một chút anh đang ở trong phòng em làm cái thứ gì!"
Tô Thừa vừa nhìn, tất cả đều là camera theo dõi hắn đã lắp.
Đếm kỹ có mười mấy cái, con số thực sự là làm người cảm thấy hơi ít.
Tâm Tô Thừa lạnh xuống, bình tĩnh nhìn xuống dưới thân thiếu niên, thấy thiếu niên không xỏ dép, đầu ngón chân phấn nộn lộ ra bên ngoài, âm thanh khàn khàn sốt sắng nói: "Tiểu Hà, sao em không mang dép, trên nền lạnh."
Tần Tư trừng hắn, "Không cho nói sang chuyện khác, anh mau nói! Anh đã lắp bao lâu rồi!"
Tô Thừa quyết đoán nói: "Mới lắp vào hôm qua."
"Ngày hôm qua cái khỉ anh á!" Tần Tư đem camera vứt trên người hắn, "Mấy ngày trước em liền phát hiện rồi! Tới hôm nay mới tìm đủ hết đấy!"
Khuôn mặt thiếu niên đỏ ửng lên cùng với ánh mắt tức giận so với dáng dấp e lệ hướng nội trong quá khứ nhiều hơn mấy phần sinh động, trong lòng Tô Thừa ngứa ngáy, đem camera ném vào thùng rác cạnh cửa, tiến lên đem người ôm vào trong lòng, "Chúng ta vào nhà mang dép vào trước rồi lại nói." trước tiên đem người dỗ cái đã, chuyện camera giải thích sau, lúc nào đó tìm cơ hội bí mật lắp lại.
Vào nhà giúp thiếu niên mang dép vào, thiếu niên thở phì phò lên lầu mở cửa liền muốn đóng lại, Tô Thừa vội vã ngăn lại, "Em nghe anh giải thích! Anh là có lý do để làm vậy!"
Thiếu niên thò đầu ra, đôi mắt tràn ngập hơi nước theo dõi hắn, "Anh giải thích!"
Tô Thừa: "..." Ạch, hình như không có lý do gì tốt để giải thích.
Tần Tư vừa nhìn vẻ mặt của hắn liền bùng nổ, đưa tay liền muốn đóng cửa, Tô Thừa vội vã đưa ra một cái lý do, "Anh là vì an toàn cùng sức khỏe của em! Em xem nếu như em ở trong phòng ngủ ngã bị thương, không phải anh lập tức nhìn thấy sao!"
Tần Tư: "..." Mẹ nó tôi không có cái gì để nói, trên thế giới này sao có người không có liêm sỉ như thế!
Đối với câu trả lời của Tô Thừa như vậy, cậu hít thở sâu, cắn răng nghiến lợi nói: "Cho nên anh là vì bảo vệ em?"
Tô Thừa thản nhiên "Ừ" một tiếng, trong con mắt thâm thúy ánh lên lửa nóng, bình tĩnh chuẩn bị chen vào khe cửa đi trộm hương.
Tần Tư rốt cục không nhịn được, xòe móng vuốt liền đem cửa đóng lại một cái rầm, dọa đến con mèo đang nằm trên ghế sa lông phơi ra cái bụng một tiếng "Meo!" Từ ghế sô pha nhảy dựng lên nhảy ra dính ở trên tường.
Tô Thừa ở bên ngoài phát ra một tiếng kêu rên, "Tay, tay bị kẹt rồi! Bảo bối!"
Tần Tư nghĩ loại diễn xuất thấp kém này liền tưởng lừa gạt được cậu, định không để ý tới, thế nhưng nghe tiếng Tô Thừa kêu như thật, không nhịn được mở cửa ra, "Anh không có sao chứ...!A!"
Tô Thừa quay người đem người cậu áp ở trên cửa, hai tay đè lại tay cậu không buông tha, cúi đầu cuồng nhiệt hôn, rù rì nói: "Cho anh hôn nhẹ là hết đau liền...!Em xem cũng không đau lắm..."
Tần Tư...!Con mẹ nó chứ! Lão tử không nên tin anh!
Cậu dùng sức đem người đẩy ra, đang chuẩn bị mở cửa rời đi, nhìn thấy trên tay Tô Thừa chảy máu, da bị cọ đi một mảng lớn, thế nhưng bản thân hắn coi như không có gì, đôi mắt nhìn cậu, vô cùng đáng thương.
Tần Tư đau lòng vô cùng, cầm lấy tay hắn, "Bị thương như thế này rồi anh còn đùa giỡn lưu manh được, biến thái!"
Cậu kéo người ngồi vào trên ghế salông, đi tới tủ bên giường, cúi người mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra hộp thuốc, nhanh chân trở lại mở ra lấy thuốc cầm máu cho Tô Thừa.
Tô Thừa trong lòng mừng rỡ như điên.
Tần Tư thoa thuốc cho hắn rồi lấy vải băng quấn lại, cuối cùng thời điểm thắt lại trong người có chút tức giận, dùng sức.
Tô Thừa tê một tiếng.
Tần Tư trừng hắn, "Sau này không cho lắp máy theo dõi ở trong phòng em nữa biết không?!"
Tô Thừa oan ức vâng một tiếng.
...!
Chuyện này kết thúc sau đó Tô Thừa quả nhiên không lắp máy theo dõi nữa, Tần Tư cũng có không gian riêng của mình làm chuyện bận khác.
Dự cảm đến nhiệm vụ sắp kết thúc, cậu muốn để lại một quà tặng cho Tô Thừa, cái này cũng là lý do tại sao cậu trước kia dung túng sự quản chế của Tô Thừa nhưng hiện tại lại vạch trần nguyên nhân.
Tô Thừa là người vô cùng nhạy cảm, nếu như hắn phát hiện cái gì, có thể sẽ ngăn mình rời khỏi thế giới này.
...!
"Dùng sức, mau liếm...!Ưm...!Đúng rồi, mau liếm nơi đó..."
Dưới bóng đêm bên trong một phòng bao trong quán rượu, Cố Bạch Tức nằm trên ghế sa lông, trong miệng nhả một khói thuốc, sảng khoái thở dài.
Một thiếu niên mi thanh mục tú giống Tần Tư đến mấy phần đang quỳ liếm □□ của hắn, Cố Bạch Tức nhìn mặt thiếu niên, mặt mơ hồ của cậu trong làng khói như trùng với khuôn mặt của Tần Tư, y gầm lên một tiếng, cả người đạt đến đỉnh điểm, "Nuốt xuống cho tôi."
Thiếu niên vịn tay trên đất ho khan một cái, nước mắt đều sắp muốn chảy ra.
Cố Bạch Tức đem khói phủi đi, không chút lưu tình nhấc cậu lên vứt ở trên ghế sa lon, mở ra dây thắt lưng, ngồi lên.
Y vỗ vỗ mông thiếu niên, "Nằm úp xuống, nhếch mông lên cho tôi!"
Thiếu niên nghe lời làm theo mệnh lệnh của y, thời điểm Cố Bạch Tức đâm vào đi, trong người thư thái không ít.
Gần đây không biết tại sao, y chuẩn bị sáng lập công ty, như là bị người nhằm vào, vốn đã thương lượng nói chuyện hợp tác xong họ bắt đầu dồn dập rút lại tiền, hoặc là đoạn tuyệt không gặp, các cổ đông cũng lui hơn một nửa.
Dù cho y nỗ lực ngăn cơn sóng dữ, vẫn không ngăn được kết quả công ty sắp phá sản.
Rốt cuộc là ai ghim y, Cố Bạch Tức luôn nghĩ tới cái vấn đề này, Tôn Thanh Thanh gần đây lại liên tục bám lấy y, nếu không phải biết đến cô là con gái của Thị trưởng thành phố, y nhất định quăng cái loại con gái Tôn Thanh Thanh này đi rồi.
Y yêu thích nam nhân như Tô Hà vậy, cười rộ lên rất tinh khiết, như là một tờ giấy trắng.
Nghĩ tới thời điểm lúc này, y nhanh chóng kéo lấy tóc thiếu niên, bắt thiếu niên phải ngửa đầu, gần như là mê luyến nhìn gương mặt kia.
Kể từ khi biết Tôn Thanh Thanh là thiên kim Thị trưởng thành phố, y thu liễm lại không ít, cái gì nên phá thì phá, nên bỏ thì bỏ, ngược lại đúng là giữ mình trong sạch một quãng thời gian, dù sao so với ái tình, Cố Bạch Tức càng khát vọng thành công.
Thế nhưng gần đây liên tiếp không thuận lợi làm cho y không tìm được nơi phát tiết, cuối cùng tùy tiện tìm một quán rượu chuẩn bị rót rượu giải sầu, không nghĩ tới trong quán rượu có loại phục vụ kia, thiếu niên đưa tới cửa cực kỳ giống Tô Hà.
Vào lúc đó, trong tâm trí y thôi thúc, đã trở thành như bây giờ.
Tác giả có lời muốn nói:
Bình luận khiêm tốn, vầng sáng thánh mẫu 【jpg 】.