Giọng nói của Sở Hằng lạnh như kết băng, nhuộm đầy máu tươi cùng thù địch, Văn Trúc chỉ biết người này mộc mạc chính trực, nhưng đã quên mất, người từ trên chiến trường đi xuống, có ai mà chưa từng dính máu.
Năm đó Sở Hằng từ trong đám người tị nạn nhìn trúng y, đưa y vào quân doanh, cho y làm quân sư, tất cả mọi người đều phải kính trọng y.
Y luôn cho rằng mình là người đặc biệt, nhưng bây giờ mới biết được, tất cả bất quá chỉ là y mơ tưởng, là y quá coi trọng bản thân mình.
Ánh mắt và giọng nói của Sở Hằng giống như một lưỡi dao sắc bén, từng chút một lột bỏ lớp mặt nạ dối trá của Văn Trúc ra, gần như muốn đem tâm tư đen tối dơ bẩn của y phơi bày.
Văn Trúc chỉ cảm thấy cả người mình trở nên lạnh lẽo, trái tim đều run rẩy.
"Ta không có! "
"Đừng để ta cảm thấy tất cả những gì ta làm trước đây đều cho chó ăn.
"
"Ta! "
Văn Trúc dịch chuyển tầm mắt sang một bên, chứng cứ đều đã bị y phá hủy, cũng không có nhân chứng, chỉ cần y chết thì cái gì cũng sẽ không biết, Sở Hằng không thể làm gì y.
"Lời ta nói đều là thật, ta không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc ta vào phòng chỉ thấy Vương gia ngồi đan tay với Đông Nam Vương, một giây sau đã ngất xỉu.
"
Không những không chịu thừa nhận, mà chết đến nơi vẫn còn muốn dội một chậu nước bẩn cho Lê Tử Ngôn, trong mắt Sở Hằng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, bước lên phía trước một bước, đưa năm ngón tay ra bóp cổ Văn Trúc.
Sức mạnh của hắn đã được luyện từ khi còn nhỏ, chỉ cần hơi dùng sức thì sắc mặt của Văn Trúc đã biến thành màu gan lợn, ánh mắt đỏ ngầu, giống như một giây tiếp theo sẽ nổ tung mà chết.
"Hắn tốt lắm sao? Cũng đã bị ô uế, ngươi còn muốn vì hắn mà giết ta?"
Văn Trúc từ cổ họng bị bóp chặt nói ra những lời này với âm thanh bi thương, "Ta cùng ngươi chinh chiến sa trường, bày mưu tính kế, đến cuối cùng ngươi lại muốn đối xử với ta như vậy?"
Sở Hằng đến gần, hạ thấp âm thanh giống như quỷ mị, "Ta nói cho ngươi biết, bất luận ngươi có học như thế nào, đời này ngươi cũng không thể so với cọng lông tơ của y, ngươi tốt nhất nên đi cầu nguyện cho chuyện này không bị bại lộ, nếu không thì mấy cái mạng của ngươi cũng không đủ sống.
"
Văn Trúc giống như một con cá chết bị ném trên đất, Sở Hằng xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Nhìn bóng lưng người kia rời đi, Văn Trúc chỉ cảm thấy trong lòng chua xót không nói nên lời, y ôm cổ mình, ánh mắt trống rỗng, nhưng lại không hối hận vì những gì mình đã làm.
Dung Ân vẫn ở bên ngoài chờ, thấy Sở Hằng đi ra liền vội vàng nghênh đón, "Tướng quân.
"
"Coi chừng y.
" Sở Hằng phất tay, rũ mắt xuống che giấu sát ý trong mắt.
"Y phục y mặc hôm qua đâu?"
"Bẩm tướng quân, đã bị đưa đi, sau khi y tỉnh lại, chúng ta đã mang đi đốt.
"
"Làm tốt lắm.
" Sở Hằng gật đầu, "Tìm người điều tra y cho ta, có việc gì cứ đến Vương phủ.
"
"Rõ.
" Dung Ân liếc nhìn cửa phòng, muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, tâm tình của y rất phức tạp, rốt cuộc cũng là cộng sự làm việc cùng nhau, y thật sự không nghĩ tới, một người ngay từ đầu luôn quyết tâm hùng tráng, bây giờ lại biến thành thế này.
Có lẽ là do y đã nhìn lầm ngay từ đầu.
Văn Trúc thật sự che giấu rất tốt, thậm chí còn nghĩ ra biện pháp, không do dự tự làm mình bị thương, lấy bản thân mình ra để bảo đảm, nhưng đâu phải ai cũng là kẻ ngốc?
Đầu óc y nóng lên nên làm ra chuyện này, nhưng lại không nghĩ tới rằng mình có thể lừa gạt được ai.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Sở Hằng ngồi trong xe ngựa với ánh mắt âm u, chuyện này chỉ là mới bắt đầu, Đông Nam Vương sẽ không chỉ vì! Lê Tử Ngôn mà động thủ.
Hành động của Đông Nam Vương lần này khiến cho Sở Hằng với Lê Tử Hàn đều căng thẳng, trên dưới Vương phủ đều ngậm chặt miệng, chỉ nói Vương gia đột nhiên mắc phong hàn, ở trong phủ dưỡng bệnh.
Thế nhưng, đúng như bọn họ dự đoán, Đông Nam Vương căn bản là không hề dừng lại, không bao lâu đã có lời đồn truyền ra.
"Hoàng thượng, Đông Nam Vương tại quốc yến đã từng đề nghị cưới Thánh Vương gia làm thê tử, thứ lỗi cho vi thần lớn gan, Thánh Vương gia lúc trước đi Đông Nam làm hạt nhân, ai có thể bảo đảm rằng bọn họ lúc đó không âm thầm sinh tình!"
"Đúng vậy, Hoàng thượng, thần biết ngài coi trọng tình nghĩa huynh đệ, tâm địa nhân hậu, nhưng việc này là chuyện trọng đại, nếu Thánh Vương gia với Đông Nam Vương thật sự có tư tình, thì chính là sỉ nhục của triều ta!"
"Hoàng thượng!"
"Hoàng thượng! Xin ngài suy nghĩ lại.
" Sở Hằng mặc một thân triều phục quỳ xuống, trong ánh mắt lại hiện lên sự tàn nhẫn.
"Hoàng thượng, thần dám cam đoan bảo đảm Thánh Vương gia tuyệt đối sẽ không có hai lòng! Càng không có khả năng có tư tình với Đông Nam Vương, xin Hoàng thượng minh giám!"
Lão thần cầm đầu nhìn về phía Sở Hằng, hừ lạnh một tiếng, "Định Viễn đại tướng quân tiếp xúc với Thánh Vương gia được bao lâu mà lại có thể bảo đảm chuyện này? Không lẽ thật sự giống như lời đồn, ngươi cùng Thánh Vương gia cũng không rõ ràng, chung một giuộc, làm ra chuyện đáng xấu hổ!"
"Câm miệng!"
Sắc mặt Lê Tử Hàn âm trầm, trừng mắt nhìn lão thần vừa mới lên tiếng, "Chuyện của Thánh Vương gia không đến lượt ngươi xen vào! Vương thừa tướng, ngươi thân là trọng thần ở trong triều, đừng nói ngay cả chuyện này cũng không biết?"
Vương thừa tướng quỳ trên mặt đất, thân thể run rẩy, trên trán cũng chảy mồ hôi, y đứng trên cao tự đại nên nhất thời đắc ý, nhưng lại quên mất Lê Tử Ngôn là đệ đệ ruột được sủng ái nhất của Lê Tử Hàn.
"Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng minh giám! Lão thần một lòng vì triều của ta, đều là vì giang sơn xã tắc này!"
"Xin Hoàng thượng minh giám!"
Người đứng về phía Vương thừa tướng đều hô to Hoàng thượng minh giám, hận không thể khóc trời sặc đất, ai nấy cũng hận không thể khắc hai chữ trung thành trên mặt, nhưng Lê Tử Hàn chỉ cảm thấy châm chọc cùng đau đầu.
Vào thời điểm mấu chốt triều đình hỗn loạn, không có một thần tử nào nguyện ý đứng ra, chỉ có Lê Tử Ngôn tự nguyện đứng ra làm hạt nhân, cũng chỉ có Sở Hằng tự mình dẫn binh đi bình định chiến loạn, giờ nhìn xem, đám người này bắt được bím tóc nhỏ của người ta, tin vào mấy lời đồn không có căn cứ để thể hiện lòng trung thành của mình.
"Chuyện này là thật hay giả, trẫm có quyết định của mình, không được nghị luận lại chuyện này nữa, bãi triều!"
"! ! Dạ.
"
Các đại thần đều lui ra, cúi đầu lau mồ hôi, vẻ ngoài thản nhiên nhưng trong lòng lại khinh bỉ cùng phẫn nộ.
Sở Hằng nhìn đám người ngoài mặt thì trung thành nhưng thật ra trong lòng lại là người ích kỷ rời đi, ánh mắt lạnh như băng.
"Tướng quân, Hoàng thượng mời ngài đến ngự thư phòng.
"
"Được, mời công công dẫn đường.
"
"Dạ.
"
Trong ngự thư phòng, Lê Tử Hàn nhìn Sở Hằng quỳ trên mặt đất, trong lòng phức tạp không nói nên lời, lúc trước nếu y không để cho Sở Hằng chiếu cố Tử Ngôn, thì bọn họ hôm nay cũng sẽ không phát triển đến quan hệ này!
"Hoàn Chi, ngươi và Tử Ngôn! "
"Hoàng thượng, mạt tướng ái mộ Vương gia, mạt tướng nguyện ý gả cho Vương gia làm thiếp.
"
Nếu không phải là thật lòng yêu thì không ai có khả năng nói ra được lời này, Sở Hằng là đại tướng quân của một triều, lấy thân phận của hắn thì mỹ nhân nào cũng chiếm được, làm sao có thể ở đây làm thiếp cho người khác? Coi như là hắn muốn cưới nam tử thì cũng phải là cưới người khác làm vợ.
"Hoàn Chi, ngươi biết tình hình hiện tại không cho phép chúng ta lựa chọn.
"
Sở Hằng biết, một chiêu này của Đông Nam Vương đã đủ âm ngoan, từ đầu đến cuối, khát vọng của gã đối với Lê Tử Ngôn chỉ là một cái cớ, hoặc là nói Lê Tử Ngôn chỉ là một cái gã muốn đạt được mà thôi, mục đích thật sự của gã là tung ra những lời đồn đó, khiến cho các đại thần nghi ngờ, thậm chí là muốn cho Lê Tử Hàn hoài nghi mối quan hệ của hai người.
Nói vậy gã cũng đã sớm thăm dò ra được tình cảm mơ hồ giữa Lê Tử Ngôn và Sở Hành, mới có thể đem Sở Hằng coi thành một trong số đó.
Một khi Lê Tử Ngôn khiến cho mọi người hoài nghi cùng xa cách, như vậy quan hệ của Sở Hằng với cậu cũng sẽ bị mọi người để ý, đến lúc đó mục đích của gã đã đạt được.
"Thân phận của ngươi và Tử Ngôn đều quá nhạy cảm, nếu như không xảy ra chuyện này, ta có thể vì các ngươi mà không quan tâm dân chúng nghị luận, cho các ngươi thành hôn, nhưng hiện tại nếu như thật sự thành toàn cho các ngươi, sợ là Đại Kim sẽ náo loạn.
".