Tiểu á thú nhân này nhìn thì nhỏ nhắn nhưng lại chạy rất nhanh, cái hộp đã được nhét vào trong ngực Lai Tháp mà hắn còn chưa kịp phản ứng lại.
Lai Tháp bước lên phía trước rồi khó khăn lắm mới dừng lại được, cau mày nhìn cái hộp được bọc lại bằng vải hoa nhí trong lòng.
Đúng là đã yếu ớt mà còn ấu trĩ.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy nhưng vẫn cầm cái hộp quay người đi về văn phòng, vừa rồi Phil còn vênh váo hất hàm bây giờ chỉ dám cúi đầu, cái đuôi co rúm lại, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, sợ hành vi vừa rồi làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong lòng đối phương.
Nhưng Lai Tháp lại không có tâm tư để ý tới y, chỉ là từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn y một cái, trong giọng nói mang theo cảnh cáo.
"Phil, chuyện này không được có lần thứ hai."
"......Dạ đàn anh Lai Tháp." Phil cắn môi gật đầu, đôi mắt cũng ửng hồng, nhưng ngay cả một ánh mắt Lai Tháp không cho y một cái.
Lai Tháp quay về văn phòng, đặt cái hộp nhỏ sang một bên rồi hừ một tiếng, vật nhỏ này rất biết cách lấy lòng người, còn nấu cơm cho hắn, không phải là đang lấy lòng thì là gì? Nhưng hắn sẽ không ăn, nếu để vật nhỏ kia biết hắn ăn thì không biết lại hiểu lầm đến đâu nữa.
Thế nhưng nếu không ăn, dựa theo tính tình yếu ớt của vật nhỏ kia thì sợ là lại muốn khóc...
Cau mày, trong lòng Lai Tháp như có một mớ hỗn độn, liếc nhìn thời gian, mười hai giờ rồi, cũng nên ăn cơm thôi.
Ngón tay ở trước trước giật giật, Lai Tháp nghiêm nghị mở cái hộp nhỏ trước mặt, mùi thơm liền thoang thoảng bay ra.
Vẻ mặt của Lai Tháp trở nên ôn hoà, khóe miệng cũng không còn mím chặt thành một đường thẳng nữa, mặc dù vật nhỏ này đang lấy lòng hắn, nhưng mà quả thật đã thành công, quay về nói với cậu ta sau vậy.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng độ cong của khóe miệng lại đặc biệt rõ ràng, nhìn hộp cơm phong phú trước mặt, trong đầu cũng sinh ra một tình cảm vừa quen vừa lạ.
Lê Tử Ngôn không biết Lai Tháp tự bổ não cái gì với hộp cơm của cậu, nhảy nhót trở về ký túc xá, tuy nói cậu là sinh viên năm nhất nhưng vì chuyên ngành đặc biệt nên không có nhiều khóa học, tổng thể tương đối thoải mái.
Trở về ký túc xá, cậu bĩu môi liếc nhìn căn phòng trống trải, trong lòng xuất hiện cảm giác mất mát, nơi sâu thẳm trong linh hồn trống rỗng, giống như là thiếu mất một cái gì đó.
Cảm giác này cậu đã trải qua không chỉ một lần, nhưng vẫn không thể nào quen được.
Nụ cười ngoan ngoãn đáng yêu trên mặt đã tắt, chỉ còn lại nét ửng hồng do vừa mới giả vờ kiên cường để lại ở đuôi mắt, khóe miệng cũng hạ xuống, bóng dáng đơn bạc trông có vẻ cô quạnh.
Lê Tử Ngôn đi đến trước tủ lạnh, nhìn nguyên liệu nấu ăn tươi ngon đủ màu trong đó rồi lấy ra vài miếng thịt, thuần thục mở bếp gas bắt đầu hầm.
Không phải là cậu có khuynh hướng tự ngược, chỉ là khi đối mặt với những người khác nhau thì phải có biện pháp khác nhau, chưa kể không phải cậu không có thiện cảm với Lai Tháp.
Quay về phòng đọc sách trong chốc lát, gấu bông nhỏ với một vài đồ vật nhỏ mà Lê Tử Ngôn đặt trên mạng cũng đã được giao đến, đang bày ở trong phòng khách, tăng thêm vài phần ấm áp cho căn phòng lạnh lẽo.
Sau khi nhìn thời gian, nghĩ Lai Tháp cũng sắp trở về rồi, Lê Tử Ngôn dọn đồ ăn đã nấu xong lên bàn, còn mình thì lững thững quay về phòng.
Ký túc xá cách âm rất tốt nhưng cũng chỉ giới hạn ở bên ngoài, dẫn âm ở trong ký túc xá vẫn rất rõ ràng.
Lê Tử Ngôn nằm trên giường, có thể nghe rõ tiếng cửa mở sau đó đóng lại.
Trong lòng cậu ẩn chứa một ít chờ mong cùng khẩn trương mà chính mình cũng không nhận ra, khẽ cắn môi dưới, hai tay nắm chặt lấy chăn bông, đầu ngón tay phấn hồng dần trở nên trắng bệch.
Trong phòng khách, Lai Tháp thuận tay cởi áo khoác ném sang một bên, ánh mắt lướt nhìn chiếc gối ôm nhỏ hình đám mây trên sô pha mới nhớ ra mình có bạn cùng phòng.
Trong lòng hắn thầm mắng một tiếng, nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt, nhíu mày cầm quần áo vào phòng, thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái rồi mới đi ra.
Hắn đặt hộp cơm nhỏ trong bếp, ánh mắt và tâm tư bị thu hút bởi những món ăn trên bàn.
Màu sắc và hương thơm hấp dẫn, đều là món Trung Quốc đặc trưng, vừa nhìn liền làm cho người ta thèm ăn.
Món nào cũng đều bốc khói nghi ngút, hình như vẫn chưa được dùng, trên bàn chỉ chuẩn bị sẵn một bộ bát đũa.
Lai Tháp nhíu mày, trước mắt bỗng nhiên hiện lên đôi mắt đỏ bừng cùng bóng lưng gầy yếu vào buổi trưa hôm nay, đầu quả tim liền đau xót, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Không biết buổi trưa vật nhỏ có ăn cơm không, đã gầy như thế mà nếu còn không chịu ăn cơm thì cơ thể sao tốt lên được? Suy cho cùng thì hai người cũng là thế giao, hắn không thể quá lạnh lùng được.
Nghĩ như vậy, chân Lai Tháp di chuyển từng bước tới cửa phòng của Lê Tử Ngôn, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Có đó không?"
"......"
Không ai lên tiếng, nhưng Lai Tháp biết Lê Tử Ngôn ở trong đó và cũng không ngủ.
"Tôi biết cậu ở trong đó, không ra ăn cơm à?"
Lai Tháp cố gắng ép buộc giọng điệu cứng rắn của mình nghe qua giống như biệt nữu, nhưng hắn lại cố tình muốn giữ giá cho mình, "Buổi trưa cậu ăn cơm chưa?"
"Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ sợ cậu bị bệnh, mọi người sẽ lo lắng chứ không phải quan tâm đến cậu."
Lê Tử Ngôn trốn trong chăn, phụt một tiếng không nhịn cười được, người này thật là khuôn mẫu ngạo kiều, chưa đánh đã tự khai.
"Nếu cậu không đi ra thì tôi vào đó."
Lê Tử Ngôn vẫn không lên tiếng, Lai Tháp nhíu mày, trong lòng hơi hoảng hốt, không phải là ngất xỉu rồi chứ? Hắn cau mày, miệng chậc một tiếng nhưng cơ thể lại thành thật hơn đẩy cửa ra, đi đến bên giường nhìn chỗ phồng lên trong chăn rồi đưa tay ra.
"Sao không nói gì?"
Chăn bông mở ra, khuôn mặt đẫm nước mắt của Lê Tử Ngôn lộ ra trước mặt Lai Tháp, khiến hắn nhất thời sững sờ, một giây sau á thú nhân trên giường giống như là bị doạ sợ mà xấu hổ, kéo chăn lên che lại đỉnh đầu.
"Đừng nhúc nhích!"
Trái tim Lai Tháp nhất thời đau đớn, giống như bị một tấm lưới gai quấn chặt, đâm hắn đau nhói từng cơn, "Tại sao cậu khóc?"
Hai tay Lê Tử Ngôn che mặt, lỗ tai nhún nhún, cơ thể gầy yếu cũng run rẩy theo, Lai Tháp lại không cảm thấy phiền mà ngược lại còn cảm thấy hoảng.
"Làm sao thế?"
"Không có, không có gì..."
"Khóc đến thế này mà còn nói không có gì?"
"......Hức..."
Lời không thể nói thành tiếng, thay vào đó là tiếng nức nở nghẹn ngào, giống như một con mèo sữa đang làm nũng xin người vuốt ve.
Lai Tháp nhìn dáng vẻ đáng thương của Lê Tử Ngôn, rối rắm một lát rồi duỗi tay nửa bế Lê Tử Ngôn lên, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cậu.
"Đừng khóc, có chuyện gì vậy? Không thể nói với tôi sao?"
Lai Tháp nói xong lời này liền cảm giác có chút ái muội, vội vàng thêm một câu, "Dù sao tôi cũng là bạn của anh trai cậu.".
Truyện Teen Hay
"Hức...anh Lai Tháp..." Tiếng khóc nức nở, âm cuối run rẩy khiến lòng người mềm nhũn.
"Được rồi, đừng khóc nữa, có tôi ở đây rồi.".