Editor: Uyên
[Ký chủ, tôi đây.]
"Mi đã đi đâu vậy? Sao mấy ngày nay không nghe mi nói? Mi không sao chứ? Có chuyện gì sao?"
Giọng điệu của Lê Tử Ngôn tràn đầy quan tâm, tốc độ nói cũng rất nhanh, còn mang theo một tia sốt ruột, âm thanh khàn khàn khiến cho người ta xót xa, mắt điện tử của 007 lóe sáng hai cái.
[Ký chủ yên tâm, tôi không sao.]
Không biết có phải do Lê Tử Ngôn quá mệt mà xuất hiện ảo giác hay không, mà cậu lại cảm thấy âm thanh của 007 có thêm vài phần ôn nhu cùng vui vẻ thuộc về con người.
[Bởi vì mấy ngày nay nội bộ hệ thống xảy ra vấn đề, nên tôi phải đi xử lý bug với lỗ hổng, nhưng mà ký chủ, tôi muốn báo cho ngài một chuyện.]
"Có chuyện gì vậy? Nghiêm trọng không?"
[Cũng không nghiêm trọng lắm, bởi vì hệ thống xuất hiện lỗi, để nâng cấp và sửa chữa nên tôi đã sử dụng mấy kỹ năng trà xanh mà ngài đã tích góp được ở vài thế giới trước, không biết ngài có để ý không?]
Kỹ năng trà xanh được tích góp từ mấy thế giới trước rất nhiều, có ngôn ngữ, cũng có kỹ thuật, chẳng qua Lê Tử Ngôn chỉ đơn giản là lật xem chứ cũng không có nghiên cứu quá sâu.
Mấy thứ này mà nói thì cũng không có tác dụng quá lớn cậu, dùng đi đổi cũng không có gì không ổn.
"Không sao, chỉ cần mi không sao là tốt rồi."
007 thở phào nhẹ nhõm rồi liếc nhìn mấy hộp tình cảm bị tầng tầng niêm phong nhưng vẫn còn chấn động ở phía sau mình, mọi chuyện có chút phức tạp.
Thế giới trước, nó đã kết thúc thời gian ở lại của Lê Tử Ngôn sớm hơn thời hạn, dù sao nó cũng đã có kinh nghiệm, Lê Tử Ngôn ở lại càng lâu thì tình cảm ràng buộc của cậu với thế giới kia càng sâu, muốn xoá bỏ trí nhớ cùng tình cảm của Lê Tử Ngôn cũng sẽ trở nên khó khăn hơn.
Hộp tình cảm tích góp ở mấy thế giới đã sắp phá vỡ mã hoá, lúc này nó phí rất nhiều công sức mới mạnh mẽ niêm phong được vài cái, không biết có thể cầm cự được bao lâu.
"007, chuyện gì đang xảy ra ở thế giới này vậy kể ta nghe một chút về ánh trăng sáng của Cảnh Trạch đi."
[Được ký chủ.]
Âm thanh điện tử lạnh băng của 007, không hề có cảm xúc thuật lại một vài chuyện cũ liên quan đến Cảnh Trạch và Tô Kiến Bạch, Lê Tử Ngôn càng nghe mày nhíu càng sâu, không phải cậu cảm thấy tình cảm giữa hai người sâu đậm đến mức khắc cốt ghi tâm thế nào, mà lại cảm thấy dường như Tô Kiến Bạch không vô tội và đơn giản như y biểu hiện.
Hôm qua Cảnh Trạch đi gặp Tô Kiến Bạch, kết quả sau khi trở về không biết đụng đến chỗ nào của hắn mà lại bất chấp kéo cậu lên giường, làm cho eo cậu bây giờ vẫn còn đau.
Lê Tử Ngôn cười lạnh một tiếng, nếu không phải muốn đạt được tích phân thì cậu cũng đâu rảnh mà treo cổ chết trên cái cây Cảnh Trạch này.
Trong lòng âm thầm lên kế hoạch, Lê Tử Ngôn nằm xuống giường, cho cái eo không chịu nổi gánh nặng của mình nghỉ ngơi một lát.
Chuyện này còn phải thảo luận dài dài, trước tiên cứ đi từng bước một, làm đâu chắc đấy đã.
Ở trên giường nghỉ ngơi một lát, mãi đến khi đói bụng, Lê Tử Ngôn mới từ trên giường đứng lên nấu đồ ăn.
Cậu lấy bản hợp đồng và hiệp ước mà Cảnh Trạch ký với mình nhìn từng cái một, trong lòng từ từ có một kế hoạch.
Lê Tử Ngôn vẫn chưa tốt nghiệp đại học, học kỳ mới cũng sắp khai giảng, sau khi sắp xếp tình huống hai bên thì Lê Tử Ngôn trở về căn hộ nhỏ trước kia của mình, thu dọn quần áo, sau đó lại quay về biệt thự, còn mang theo một ít trái cây rau quả, xách đầy cả hai tay.
Trong tay tài xế cũng mang theo một số thứ, lúc hai người về nhà mới phát hiện xe của Cảnh Trạch cũng đậu ở ngoài.
"Cậu đi đâu vậy?"
Giọng nói của Cảnh Trạch rất trầm thấp, lúc không nói lời nào lại càng thêm lạnh lùng, hắn ngồi đó nhìn tư thế không thoải mái của Lê Tử Ngôn đi vào, ánh mắt sâu hơn rất nhiều.
"Về lấy quần áo."
"Sau này cứ để tài xế làm đi."
Tài xế tinh mắt cúi chào hai người rồi đi ra ngoài, Lê Tử Ngôn thay dép lê rồi ngẩng đầu nhìn Cảnh Trạch, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười không chân thật.
"Anh muốn nhốt em ở nhà à?"
"......Phải, có ý kiến gì không?"
Đây đúng là một ý nghĩ bí mật của Cảnh Trạch, cũng không phải vì dục vọng độc chiếm mà chỉ tại hắn có chút chột dạ, chuyện của Tô Kiến Bạch, hắn chưa từng nói cho Lê Tử Ngôn biết, nhưng ánh mắt của đối phương quá thấu hiểu lòng người, hắn luôn cảm thấy Lê Tử Ngôn đã biết tất cả.
Với lại hắn cũng không muốn Tô Kiến Bạch biết bên cạnh hắn có một người như Lê Tử Ngôn, là một sự xúc phạm với Tô Kiến Bạch, hơn nữa hắn cũng không muốn sự tồn tại của Lê Tử Ngôn sẽ phá hư quan hệ và tình cảm của hắn và Tô Kiến Bạch.
"Ngài Cảnh, em nhớ lúc trước khi ký hiệp ước với anh, cũng không có quy định em không được đi ra ngoài? Anh ở bên em là vì muốn đối phó người nhà, em là vì tiền, em và anh đều có nhu cầu của riêng nhau, chỗ cần em phối hợp tất nhiên em cũng sẽ hợp tác, cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho anh."
Lê Tử Ngôn đi vào phòng, trên eo và chân không thoải mái làm cho động tác của cậu cứng ngắc, cậu mang hai túi thức ăn đi vào phòng bếp, nói vọng ra, "Em tự biết rõ, sẽ không ngốc đến mức đi lan truyền khắp nơi quan hệ của anh và em, điều này anh cứ yên tâm."
Cậu ở trong phòng bếp đưa lưng về phía phòng khách, không biết Cảnh Trạch sau khi nghe lời cậu, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
Khóe miệng Cảnh Trạch nhếch lên một nụ cười, khinh thường cười nhạo một tiếng.
Đồ giả chính là đồ giả, mặc dù hình dáng có giống nhau thì khí chất cũng không giống, Tô Kiến Bạch chưa bao giờ hùng hổ doạ người như vậy.
Hắn còn đang trầm mặt suy nghĩ sâu xa trong phòng khách, một giây sau đã có một bóng người xuất hiện trước mặt hắn.
Lê Tử Ngôn từng bước đến gần Cảnh Trạch, hơi cúi người hai tay chống lên ghế sô pha, hương hoa trà trên người tràn ngập khoang mũi Cảnh Trạch.
Trên người Tô Kiến Bạch có mùi hoa hồng không phù hợp với hình tượng, nhưng bây giờ Cảnh Trạch mới phát hiện, mùi hương thơm mát trên người Lê Tử Ngôn hình như càng hợp sở thích với của hắn hơn.
Đôi cánh màu trắng hơi chạm vào một góc cánh đen, Lê Tử Ngôn không hề lùi bước mà cúi đầu, ánh mắt hơi nheo lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cong thành một vòng cung duyên dáng.
"Hay là ngài Cảnh luyến tiếc em, muốn kim ốc tàng kiều?"
Cảnh Trạch vốn đang hoảng hốt lập tức khôi phục lại bình tĩnh như trước, đưa tay đè lại cổ tay Lê Tử Ngôn, ghìm chặt cậu xuống sô pha, tư thế hai người thay đổi cho nhau, một trên một dưới.
"Cậu quá coi trọng bản thân rồi, nếu cậu đã muốn đi ra ngoài như thế thì chủ động cầu xin đi, nếu tôi hài lòng thì sau này cậu cứ ra vào thoải mái."
Vốn dĩ không có quy định không cho phép ra ngoài, kết quả Cảnh Trạch lại bá đạo thêm quy định bất bình đẳng này.
Lê Tử Ngôn cũng không tức giận, đưa tay móc lấy cúc áo sơ mi Cảnh Trạch, cong chân treo trên eo Cảnh Trạch.
Chuyện này trước lạ sau quen, Lê Tử Ngôn cũng không biết cái gì gọi là xấu hổ, thay vì chiếm trái tim thì không bằng lúc này cứ bắt được cơ thể đối phương trước đi, để hắn thực tủy biết vị*, đợi đến sau này cho hắn biết thế nào là nóng lòng.
*ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa..