Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh


Lê Tử Ngôn ở trên sân khấu khoảng hai ba phút, sau khi thuận buồm xôi gió dẫn chương trình lập tức xuống sân khấu.

Sân khấu cũng đã chuẩn bị hoàn hảo, Bạch Hạo Hiên nhìn Lê Tử Ngôn đi xuống trong tiếng hoan hô của mọi người, cổ vũ bản thân, chậm rãi bước lên sân khấu.
Âm thanh du dương nhẹ nhàng vang lên, Bạch Hạo Hiên mặc một bộ đồ liền trắng, nhảy múa trên sân khấu.

Vẻ mặt cậu ta rất nghiêm túc, khuôn mặt ngây thơ, lúc này chỉ chuyên tâm đối với khiêu vũ.
Có thể nhìn ra cậu ta đã dành rất nhiều nỗ lực cho tiết mục này, mỗi một động tác đều dứt khoát, tuy rằng giữa các động tác có chút sai sót, nhưng rất nhanh đã khắc phục.

Thứ này người ngoài nghề chỉ xem để giải trí, người trong nghề thì xem để đánh giá, dưới đài không phải là bạn học hệ khiêu vũ chỉ cảm thấy điệu nhảy này rất đẹp.
Lê Tử Ngôn ở hậu trường nghiêm túc quan sát điệu nhảy của Bạch Hạo Hiên, nội tâm cũng đánh giá, đúng là có chút tài năng.
Bữa tiệc đã diễn ra hơn phân nửa, phải mất khoảng bốn mươi phút nữa mới chính thức kết thúc, mấy người dẫn chương trình còn lại biết Vương Tư Kiệt bị tai nạn.

Có hơi lo lắng, nhưng rất nhanh đã phối hợp tốt với Lê Tử Ngôn, bốn người thuận lợi dẫn dắt buổi tiệc.

Đợi đến khi tất cả mọi thứ chính thức kết thúc, các nhân viên khác mới thở phào nhẹ nhõm.
"Haiz, hôm nay rất cảm ơn Tử Ngôn, nếu không có Tử Ngôn, chúng ta khẳng định sẽ xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Đúng vậy, nhờ có học trưởng, không tôi sợ chết rồi!"
Ba người dẫn chương trình khác hưởng ứng, lần này người dẫn chương trình của bọn họ có hai sinh viên năm nhất và hai sinh viên năm hai, Vương Tư Kiệt và một nữ sinh khác là đại diện của năm hai, cặp kia là năm nhất.

Lần này nếu không phải Lê Tử Ngôn kịp thời lên sân khấu, giúp họ thuận lợi hoàn thành việc được giao này, e rằng thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.
Lê Tử Ngôn xua tay, cởi áo vest trên người.

Dặn dò những người khác vài câu, mọi người đều bắt đầu sắp xếp lại đạo cụ ở hậu trường.
"Anh Tử Ngôn!"
Ở cửa ra vào hậu trường truyền đến tiếng gọi của Hàn Diệc Triết, Lê Tử Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên mặt Hàn Diệc Triết mang theo nụ cười, đi về phía cậu.
"Diệc Triết, cậu tới rồi!"
Ngay lúc Lê Tử Ngôn định chào hỏi Hàn Diệc Triết, đã có người chạy tới trước mặt hắn mở miệng trước.
"Tiểu Bạch? Sao cậu chưa trở về."
"Tớ..Diệc Triết...sao cậu đến đây?"
Bạch Hạo Hiên bị câu hỏi của Hàn Diệc Triết làm cho sửng sốt, sắc mặt cũng trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng.
"Lão đại và lão tam ở bên ngoài chờ cậu, họ muốn ăn mừng cho cậu."
"Cậu không đi sao?"
Hàn Diệc Triết cười cười, đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn, cực kỳ quen thuộc đứng ở bên cạnh Lê Tử Ngôn, nhìn cậu thay quần áo.
"Tôi đã nói với lão đại lão tam.

Hôm nay tôi muốn đi cùng anh Tử Ngôn, lần sau tôi mời cậu."
"Nhưng mà..."
Bạch Hạo Hiên còn muốn tranh thủ nói gì đó, nhưng lão đại lão tam đã đứng ở cửa vẫy tay với cậu ta, ánh mắt Hàn Diệc Triết trong suốt, cũng không có chỗ nhượng bộ.

Cậu ta cắn môi cuối cùng vẫn đồng ý.

Dù sao Hàn Diệc Triết cũng nói lần sau sẽ mời cậu ta đi riêng, đây có thể là cơ hội có thể ở chung với Hàn Diệc Triết.
"Được rồi, tớ đi trước."
Vẫy tay với Bạch Hạo Hiên, tiếp tục ở lại bên cạnh Lê Tử Ngôn.
Lê Tử Ngôn vừa mới vào phòng thay quần áo gần nhất, hiện tại đã thay xong.

Cậu nhìn bóng lưng Bạch Hạo Hiên, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, khóe miệng mang theo ý cười khó hiểu.
Về mặt tình cảm, cậu không có ý định làm một học trưởng tinh tế hiểu chuyện.
"Diệc Triết, xong rồi, chúng ta đi thôi."
Lê Tử Ngôn đã đổi lại chiếc áo sơ mi polo, tóc hơi bù xù bởi vì thay quần, mũi còn bị nhân viên hậu trường nào quẹt một ít phấn highlight, sáng lấp lánh.
"Nhưng mà trước tiên em có thể cùng anh đi thăm một bạn học được không..."
"Anh Tử Ngôn, đừng nhúc nhích."
Hàn Diệc Triết nắm lấy cổ tay Lê Tử Ngôn, kéo sát vào người mình, vươn tay cọ vào đầu mũi Lê Tử Ngôn, nhưng làm sao có thể dùng tay không lau sạch phấn highlight được? Cứ lau như vậy, sống mũi Lê Tử Ngôn và ngón tay Hàn Diệc Triết đều bị dính không ít.
"Là phấn highlight, không sao, nhìn không thấy rõ lắm."
Lê Tử Ngôn không biết là vô tình hay cố ý, ở tư thế này, cậu hơi ngẩng đầu, mi mắt cong cong, trong tiềm thức Hàn Diệc Triết lại liên tưởng đến khoảnh khắc trên tàu điện ngầm.

Hai người cũng như vậy, một cao một thấp, mũi cọ sát vào cảm nhận hơi thở của nhau.
"Chúng ta đi thôi, em cũng đói bụng rồi phải không?"
"A? Ừ..."
Giả vờ không chú ý tới sự khác thường của Hàn Diệc Triết, cùng hắn kề vai đi ra khỏi hậu trường, chuyện còn lại đã không cần tới cậu nữa, bộ phận hậu cần sẽ giải quyết toàn bộ.
Vừa rồi Vương Tư Kiệt được các bạn trong lớp đưa đến phòng y tế, Lê Tử Ngôn hỏi thăm vị trí của Vương Tư Kiệt, mang theo quần áo của Vương Tư Kiệt, chuẩn bị một ít hoa quả, cùng Hàn Diệc Triết đi đến ký túc xá của Vương Tư Kiệt.
Dù sao Lê Tử Ngôn và Vương Tư Kiệt cũng là bạn chung lớp, mặc dù lần này Vương Tư Kiệt không hoàn thành được việc chủ trì, nhưng cũng tham gia diễn tập lâu như vậy.

Cho nên hắn cũng có công lao, Lê Tử Ngôn đưa đồ cho hắn, an ủi vài câu, dặn hắn nghỉ ngơi thật tốt, sau đó liền dẫn Hàn Diệc Triết đi ăn cơm.
"Thật sự là làm phiền em rồi, đã để em chờ lâu."
"Không sao, học trưởng,"
Hàn Diệc Triết mỉm cười, sau đó gãi đầu:
"Em thắc mắc sao anh lại lên làm MC, thì ra nguyên nhân là như vậy.

"
"Tình huống xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị, cũng là sơ suất của anh, anh nghĩ rằng nếu chuẩn bị người dẫn chương trình dự bị, là không tôn trọng sự nhiệt tình của bạn cùng lớp cũng sẽ đụng chạm đến lòng tự trọng của người dẫn chương trình chính thức, nên anh đã không chuẩn bị chu đáo cho tình huống bất ngờ này."
"Anh Tử Ngôn, đừng nói như vậy, anh đã làm rất tốt, nếu là em, lúc xuất hiện loại chuyện này cũng không biết phải xử lý như thế nào.

Các bạn học cũng không nhìn ra là đã xảy ra tai nạn, hơn nữa..."
Hàn Diệc Triết nhớ tới sau khi Lê Tử Ngôn lên sân khấu, những lời khen ngợi không ngừng vang trong đại sảnh, cùng tiếng hét liên tục bên tai, không hiểu sao trong lòng có hơi bất mãn.
"Hơn nữa mọi người đều rất thích anh Tử Ngôn."
"Chắc đều là học đệ học muội anh phụ trách ủng hộ cho anh."
Lê Tử Ngôn mỉm cười rót cho Hàn Diệc Triết một ly chanh mật ong.

Sau đó ánh mắt lóe lên, cố ý làm vẻ mặt do dự muốn nói mà lại thôi, rõ ràng khiến Hàn Diệc Triết nhìn ra sự khác thường của cậu.
"Có chuyện gì vậy? Anh Tử Ngôn, có chuyện gì muốn nói với em sao?"
Lê Tử Ngôn gật đầu, tay từ trên bàn dời xuống dưới, đặt lên đùi mình.

Tư thế ngồi có hơi chật vật, lỗ tai trắng nõn hiện tại cũng có chút ửng hồng, đáy mắt lộ ra vẻ thẹn thùng và căng thẳng.
"Nói cho tôi biết nam sinh trên sân khấu là ai đi, sao đẹp dữ vậy?!"
"Đúng là rất đẹp! Mà cậu quan tâm nam sinh người ta làm gì, vừa rồi nhiều mỹ nữ như vậy cậu cũng không hỏi!"
"Nhìn trúng cậu ấy không được sao!"
"Thật hay giả, cậu là gay sao?"
"Sao? Cậu khinh thường gay à?"
"Tôi không có cổ hủ như vậy, chính là không nhìn ra được! Sao vậy? Cậu nhìn trúng cậu ấy thật sao? Người ta đẹp trai như vậy chưa chắc sẽ thích nam nhân!"
"Hôm nay tôi xin được thông tin rồi sẽ theo đuổi cậu ấy."
Cuộc đối thoại của hai nam sinh ở bữa tiệc vừa rồi cứ quanh quẩn bên tai Hàn Diệc Triết.
Hắn nhìn Lê Tử Ngôn đang ngượng ngùng, ý thức được tim đập nhanh hơn, cảm giác hormone trên dưới của mình đều không khống chế được, hiện tại hắn mới phát hiện, bộ dạng Lê Tử Ngôn lớn lên thật là mềm mại trắng nõn.
"Thực sự có hơi khó xử, Diệc Triết, xin hỏi em có thể làm giám sát khiêu vũ của anh, giúp anh huấn luyện các kỹ năng cơ bản được không?"
"A? Giám sát khiêu vũ?"
"Thật ra cũng không có gì khó, chỉ là một tháng sau anh phải tham gia một cuộc thi quốc gia.

Trong khoảng thời gian này cần phải tập luyện liên tục, có một số động tác một mình anh không thể thực hiện được, cho nên muốn tìm một cộng sự trợ giúp."
Lê Tử Ngôn sờ sờ mũi, phấn highlight bị cậu cọ càng lúc càng lấp lánh:
"Bạn học của anh ai cũng có việc phải làm, cho nên..."
"Đương nhiên là được, em không sao, khi nào chúng ta bắt đầu?"
Hàn Diệc Triết trả lời rất nhanh, Lê Tử Ngôn sửng sốt một chút, cũng rất nhanh phản ứng lại.
"Bắt đầu từ ngày mai, được không?"
"Được."
Hàn Diệc Triết cũng không nghĩ rằng đây là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng khi ngày hôm sau hắn đến phòng luyện tập của Lê Tử Ngôn, mới biết suy nghĩ của mình đã quá ngây thơ.
Bình thường luyện tập, các vũ công đều sẽ mặc đồ tập luyện, đồ tập luyện của Lê Tử Ngôn là màu đen, vừa vặn với dáng người của cậu, dán sát vào những đường cong mảnh khảnh nhưng không ốm yếu của cậu, hoàn mỹ lộ ra.
Lúc này Hàn Diệc Triết nửa quỳ trên mặt đất, đỡ lấy vòng eo chỉ cần một vòng tay cũng có thể ôm hết của Lê Tử Ngôn, cách một lớp vải mỏng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người Lê Tử Ngôn.
Hai má hắn đỏ lên, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu, rõ ràng là bộ quần áo xấu xí, mặc trên người Lê Tử Ngôn lại có một kiểu khiêu gợi không giải thích được.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui