"Rầm"
Trong phòng luyện tập chỉ có hai người, thậm chí ngay cả âm nhạc cũng không bật, nên tiếng nuốt nước bọt của Hàn Diệc Triết đặc biệt rõ ràng.
Ngay cả chính hắn cũng có chút khẩn trương cùng xấu hổ, nhưng người bên cạnh hắn lại giống như không hề phát hiện, vẫn duy trì tư thế hạ eo, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Hàn Diệc Triết hai tay đặt trên người Lê Tử Ngôn, một tay đặt lên bụng, một tay đỡ eo, động tác này là để duy trì tư thế của Lê Tử Ngôn, đề phòng Lê Tử Ngôn vì động tác hạ eo kéo dài mà mất sức.
Thân hình cong thành hình cung lộ ra dáng người mảnh khảnh, đồ tập luyện ôm sát vào người có thể thấy rõ phần lõm xuống giữa hai xương sườn, còn có vòng eo thon nhỏ.
Thậm chí có thể nhìn thấy hai viên tròn trên lồng ngực, nhỏ nhắn tinh xảo lại đáng yêu.
Hai người cách quá gần, Hàn Diệc Triết muốn đặt tầm mắt của mình đi chỗ khác, nhưng lại không khống chế được.
Chỉ có thể để ánh mắt của mình đảo quanh trên người Lê Tử Ngôn, càng nhìn mặt hắn càng đỏ, tai ửng hồng, tim cũng đập nhanh hơn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng thân thể đồng giới lại có thể khiến hắn không dám nhìn thẳng.
"Ừm...!Được rồi."
Lê Tử Ngôn nhẹ giọng mở miệng, sau đó chậm rãi nâng người lên, đứng thẳng dậy, Hàn Diệc Triết cũng thu tay, nhìn nam sinh mảnh khảnh đứng trước mặt mình:
"Làm phiền em rồi, Diệc Triết."
"Không sao, không có làm phiền."
Hàn Diệc Triết lắc đầu, không nhìn thẳng vào hai mắt Lê Tử Ngôn, rõ ràng là một nam sinh cao lớn sáng sủa, lúc này lại có chút ngượng ngùng, không dám đối diện với học trưởng của mình.
"Học trưởng, kế tiếp sẽ làm gì?"
"Mở chân ra."
Lê Tử Ngôn thẳng thắn nói, đáy mắt mang theo ý cười, tai cũng đỏ lên, cậu chậm rãi nằm xuống dưới ánh mắt khó hiểu của Hàn Diệc Triết, sau đó để hai chân thành một chữ mã ( 马)* từ từ mở ra:"Diệc Triết làm phiền em đè hai chân anh lại."
Anh vừa nói gì?
Đè hai chân anh lại...
Hàn Diệc Triết sững sờ tại chỗ, tất cả đều hiện rõ trước mặt, Lê Tử Ngôn đem hai chân căng ra, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Mãi đến khi nhìn thấy ánh mắt thúc giục của Lê Tử Ngôn, hắn mới chậm rãi tiến lên.
Muốn nói làn da mềm mại nhất là chỗ nào, không đâu khác ngoài thịt mềm ở đùi trong, tay Hàn Diệc Triết giống như bị điện giật, cẩn thận đặt ở đùi trong của Lê Tử Ngôn, nhưng không dám dùng lực đè xuống dưới.
"Không sao, có thể dùng thêm lực."
"......!À."
Ánh mắt Hàn Diệc Triết đảo khắp nơi, toàn bộ khuôn mặt đều ửng hồng, hai tay dùng lực ấn xuống, thấy chân Lê Tử Ngôn cực kỳ thả lỏng, không hề thấy khó khăn khi hắn dùng lực đè xuống, căng thành một đường thẳng tiêu chuẩn.
Các bài tập cơ bản kéo dài hai tiếng đồng hồ, khiến Hàn Diệc Triết chảy mồ hôi ròng ròng, cả người khô nóng.
Lê Tử Ngôn lại rất thoải mái, tuy rằng trên mặt hơi hồng cùng tầng mồ hôi mỏng, nhưng tâm tình có thể nhìn ra được rất thả lỏng.
Nghĩ đến cuộc sống như vậy còn phải duy trì một hai tháng, trong lòng Hàn Diệc Triết đang lên cảm xúc khó tả, vừa chờ mong vừa khẩn trương.
_________
So với các bạn chọn nghệ thuật tự do hoặc khoa học, các bạn trong hệ khiêu vũ và hệ thể thao, chương trình giảng dạy sẽ tương đối thoải mái hơn một chút, nhưng thể chất của họ phải tương đối cao, các sinh viên xuất sắc như Hàn Diệc Triết, Lê Tử Ngôn, không chỉ xem xét việc học bình thường, mà thỉnh thoảng còn phải tham gia một số cuộc thi.
"Aaa, thật sao? Diệc Triết thật tuyệt vời!"
Trong mắt Bạch Hạo Hiên lóe lên ánh sáng lấp lánh, không ngần ngại thể hiện sự ngưỡng mộ đối với Hàn Diệc Triết.
"Nói như vậy, thứ bảy này các cậu sẽ đi thi đấu! "
"Ừm, trong đội vẫn luôn chuẩn bị và luyện tập."
Hàn Diệc Triết gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn và ý chí chiến đấu:
"Anh Tử Ngôn, thứ bảy này em thi đấu, anh nhớ đến xem!"
"Đương nhiên, trận đấu của em tất nhiên anh sẽ có mặt."
Lê Tử Ngôn nhận lấy ly ca cao nóng Hàn Diệc Triết đưa tới, mỉm cười:
"Nói mới nhớ, đây là trận đấu chính thức đầu tiên trong cuộc đời đại học của em, chờ em thi đấu xong anh có thể cùng em ăn cơm chúc mừng."
"Được vậy thì rất tốt!"
Bạch Hạo Hiên cúi đầu, cắn môi nhìn về phía hai người ở chung rất ăn ý, trong lòng có hơi chùng xuống, cậu ta thật sự rất thích Hàn Diệc Triết, cậu ta cảm thấy biểu hiện của mình rất rõ ràng, nhưng Hàn Diệc Triết lại không hề cảm nhận được tâm ý của cậu ta.
Mà Lê Tử Ngôn là học trưởng của bọn họ, khoá học cũng không giống với Hàn Diệc Triết, thời gian ở chung thậm chí cũng không có nhiều hơn hai người bọn họ, nhưng cậu và Hàn Diệc Triết lại rất ăn ý thân mật, điều mà Bạch Hạo Hiên không thể so sánh được.
Trong lòng có chút mất mát, nhưng Bạch Hạo Hiên rất nhanh lấy lại tinh thần, cười nhìn về phía Hàn Diệc Triết.
Ba người ngồi trong phòng ăn nhỏ một lát, rồi cùng nhau ra ngoài, đi dạo trong khuôn viên trường, định đi về ký túc xá.
Có lẽ bởi vì sắp thi đấu, Hàn Diệc Triết tối nay đặc biệt phấn khởi, nói cũng rất nhiều.
Nhưng chủ đề đều liên quan đến thể thao, bóng rổ.
Bạch Hạo Hiên không đặc biệt thích thể thao.
Đối với bóng rổ không hiểu nhiều lắm, căn bản không thể nói lại được lời nào, mà Lê Tử Ngôn giống như cái gì cũng biết, đều có thể tiếp nhận lời nói của Hàn Diệc Triết.
"Lần này thi đấu..."
"Meo meo~"
"Em có nghe nhầm không? Anh Tử Ngôn, hình như em nghe thấy tiếng mèo kêu lên."
"Không phải em nghe lầm."
Vẻ mặt Lê Tử Ngôn cũng có chút kinh ngạc, đứng lại nhìn xung quanh:
"Hình như là có tiếng mèo con."
"Meo meo~"
Ba người đều nín thở, sợ bỏ lỡ một chút gió thổi cỏ lay, Lê Tử Ngôn trong đầu hỏi 007, xác định vị trí của mèo, bước đi về phía đó.
Một con mèo trắng đang nằm sấp, nhìn thấy ba người tới cũng không nhúc nhích, chỉ đứng lên, lông đuôi cũng dựng thẳng.
"Trời ơi! Nó gầy quá!"
Bạch Hạo Hiên kêu lên một tiếng, giọng điệu có chút đau lòng:
"Chúng ta mang nó đi đi!"
Nói xong cậu ta muốn tiến lên, nhưng bị Lê Tử Ngôn ngăn cản.
"Học trưởng?! Nó trông rất yếu ớt! Chúng ta phải giúp nó!"
"Khoan hãy qua đó, đây không phải là mèo nhà bình thường, nó..."
"Học trưởng! Sao anh lại làm thế! Mèo nhà hay mèo cao quý thì sao! Chẳng lẽ nó không phải một sinh mệnh hay sao? Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy!?"
Trong giọng nói của Bạch Hạo Hiên mang theo lời chỉ trích rõ ràng, bước chân cũng giống như con mèo hoang đi tới, lại bị Lê Tử Ngôn ngăn cản ở phía trước.
Hàn Diệc Triết cũng không hiểu rõ cách làm của Lê Tử Ngôn, bởi vì hắn biết Lê Tử Ngôn rất thích động vật nhỏ.
Nhưng mà hắn cũng không có nghi ngờ nhân phẩm của Lê Tử Ngôn, ngược lại khi nghe được Bạch Hạo Hiên chất vấn như vậy còn hơi nhíu mày.
Nghe Bạch Hạo Hiên nói, Lê Tử Ngôn âm thầm thở dài một hơi, xem ra tiểu bằng hữu này thật sự sống trong tháp ngà*, rất nhiều việc lẽ thường cũng không biết.
*tháp ngà: tháp làm bằng ngà; ví cái thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát li thực tế đời sống
"Lông sau lưng nó dựng hết cả lên, đây là trạng thái cảnh giác, chứng minh nó hiện tại có ý đồ tấn công chúng ta."
Lê Tử Ngôn vỗ vỗ Hàn Diệc Triết, ý bảo hắn kéo Bạch Hạo Hiên sang một bên:
"Mèo hoang so với mèo nhà càng có tính công kích hơn, nhưng bình thường, mèo hoang không thường xuyên tiếp xúc với con người, sau khi nhìn thấy con người, phản ứng đầu tiên phải là chạy trốn, chứ không phải trong trạng thái tấn công."
"Con mèo này chắc không phải là mèo hoang ở trong trường, nó có thể mới chạy vào đây thôi, nó thấy chúng ta cũng không chạy trốn, mà là biến thành như vậy, anh đoán chắc là phía sau có gì đó."
Lê Tử Ngôn kéo dài khoảng cách với mèo con, nhìn nó từng chút thả lỏng thân thể, từ bên cạnh đi vòng qua, xuyên qua những luống hoa rậm rạp, nhìn thấy một đám mèo con đang nằm bên trong.
"Thì ra là như vậy, nó đang bảo vệ các bảo bối của nó."
Hàn Diệc Triết sửng sốt, cùng Bạch Hạo Hiên thận trọng đi bên cạnh Lê Tử Ngôn, quả nhiên nhìn thấy bên trong có một đám mèo con, hình như mới sinh được mấy ngày, lông tơ trên người còn thưa thớt.
"Mèo mẹ quá gầy, chắc là sẽ không có đủ sữa, tình huống hiện tại của nó chắc cũng không thể tự mình kiếm ăn."
Lê Tử Ngôn vốn thích mèo con, nhìn thấy một đám tiểu đáng thương ở trước mặt mình, trong lòng mềm nhũn:
"Hôm nay đã quá muộn, ngày mai chúng ta mua một ít thức ăn cho mèo đi."
"Được."
Hàn Diệc Triết đi theo Lê Tử Ngôn, hai người dùng cành cây gỗ khô che chắn chỗ này, phòng ngừa có người đi ngang qua làm mèo mẹ cùng mèo con sợ hãi.
Bạch Hạo Hiên ở một bên vẻ mặt luống cuống, không biết nên nói cái gì..