"Sao cậu lại ở đây?"
Thẩm Trác Viễn khẽ nhíu mày, nhìn về phía Vệ Ninh đang nói chuyện, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ, nhưng không có bao nhiêu bất mãn.
"Không hoan nghênh tôi sao? Dù sao tôi cũng là đại thiếu gia Vệ gia, tham gia một bữa tiệc từ thiện cũng lạ lắm à?"
Vệ Ninh nhíu mày, hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu xanh lá đậm, đeo một chiếc trâm cài áo, nếu mặc ở trên người khác chỉ sợ là thành dáng vẻ quê mùa giống như mấy tên nhà giàu mới nổi, nhưng mà khi mặc trên người anh ngược lại giống như một tên playboy ngả ngớn.
Lê Tử Ngôn chỉ liếc mắt một cái, cũng không nhìn nhiều, cậu đối với người không liên quan đến nhiệm vụ không có hứng thú, hơn nữa xuất phát từ trình độ chuyên nghiệp, cậu cũng sẽ không làm ra loại chuyện vô lễ này.
Ngược lại là đối phương, từ trên xuống dưới không hề che giấu tầm mắt của mình, quả thực giống như một tên lưu manh muốn đùa giỡn với dân nữ nhà lành.
Lúc trước Vệ Ninh đã từng gặp Lê Tử Ngôn một lần, nhưng anh cũng không để ý lắm, hiện tại xem ra tin đồn kia có thể là thật.
Dù sao điều kiện ngoại hình của Lê Tử Ngôn thật sự vượt trội, khí chất tao nhã, khuôn mặt thanh lệ thoát tục, đôi mắt xinh đẹp kia mơ hồ đặt trên người Thẩm Trác Viễn luôn ẩn chứa bên trong một loại cảm xúc thâm tình.
Vệ Ninh nhướng mày huýt sáo, một giây sau đã bị tầm mắt lạnh như băng của Thẩm Trác Viễn làm cho đông cứng.
"Trợ lý Lê, đi xuống dưới kiểm tra tiến độ chương trình đi."
"Dạ, Thẩm tổng."
Người sáng suốt đều biết Thẩm Trác Viễn cố ý đem Lê Tử Ngôn đẩy ra, Vệ Ninh tuy rằng rất hứng thú với Lê Tử Ngôn, nhưng cũng không đến mức muốn chết.
"Ôi, tôi nói này, trợ lý của cậu, bộ dạng sao có thể đẹp mắt như vậy."
"Giữ tốt đôi mắt của cậu, đừng nhìn lung tung."
Thẩm Trác Viễn liếc Vệ Ninh một cái, trong ánh mắt mang theo cảnh cáo, có lẽ là xuất phát từ dục vọng chiếm hữu của giống đực, hắn không chịu nổi ánh mắt Vệ Ninh liếc lên liếc xuống đối với Lê Tử Ngôn, cho dù chỉ là xuất phát từ hứng thú hắn cũng không cách nào chấp nhận.
Vệ Ninh chán nản kêu lên một tiếng:
"Nhìn thôi cũng không thể mất một miếng thịt, hơn nữa tuy rằng tôi yêu mỹ nhân, nhưng không yêu nam mỹ nhân nha."
"Đừng có suy nghĩ gì với em ấy."
"Okok!"
Vệ Ninh nhún vai, ánh mắt mang theo tiếc nuối.
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện, Lê Tử Ngôn cũng từ bên ngoài đi vào, còn thân mật dẫn theo nhân viên phục vụ, chuẩn bị điểm tâm và trà.
Cung kính đưa đến tay Thẩm Trác Viễn và Vệ Ninh, khi Lê Tử Ngôn muốn thu tay đứng sang một bên, lại bị Thẩm Trác Viễn nắm lấy cổ tay.
Cổ tay cậu không mảnh mai mềm mại như con gái, nhưng bằng một tay cũng có thể cầm hết, chạm vào là một mảnh ấm áp trơn trượt, khiến Thẩm Trác Viễn không khống chế được mò mẫm vài cái.
"Ngón tay thế nào rồi?"
"Đã, đã tốt hơn nhiều rồi."
Có lẽ là do có người bên cạnh, Lê Tử Ngôn có chút không thoải mái, giọng điệu đều mang theo ngượng ngùng và câu nệ, muốn thu tay mình về, nhưng lại rút không được.
Trong lúc vô tình liếc mắt nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Vệ Ninh, trên mặt càng ửng hồng.
Thẩm Trác Viễn thu hết tất cả những chuyện này vào mắt, ngược lại không lên tiếng cảnh cáo Vệ Ninh, chỉ hưởng thụ loại cảm giác này.
Vết thương trên ngón tay Lê Tử Ngôn đã tốt hơn rất nhiều, chỉ còn lại một vết xẹo, Thẩm Trác Viễn nhẹ nhàng chạm vào, giống như mang theo thương tiếc, hắn đặt ngón tay lên cổ tay Lê Tử Ngôn, cảm giác được mạch đập mạnh, ý cười trên mặt càng sâu.
Không biết qua bao lâu, Lê Tử Ngôn cứ duy trì tư thế nửa khom lưng như vậy, tùy ý để Thẩm Trác Viễn ái muội vuốt ve cổ tay cậu.
Khi đồng hồ reo lên, bữa tiệc từ thiện chính thức bắt đầu, từng người bắt đầu đấu giá các vật phẩm được trưng bày trên sân khấu, tầng dưới và tầng trên cũng truyền đến tiếng kêu giá.
"Có thích cái gì không?"
"A..cái này...không, Thẩm tổng."
"Ha ha, em thích gì cứ nói, tôi có đủ khả năng mua cho em một món quà."
Thẩm Trác Viễn một tay chống đầu, nghiêng mặt nhìn Lê Tử Ngôn, dung mạo của hắn rất chiếm ưu thế, một khi đã ôn nhu liền càng thêm tăng tính công kích.
Lúc này hắn chẳng qua chỉ là khóe miệng khẽ cười, mặt mày nhu hòa, cũng đã khiến Lê Tử Ngôn hoảng hốt.
(truyện có tại UynUyn17)
"Cám ơn Thẩm tổng, chỉ là chuyện này không..."
"Là tôi muốn tặng cho em, đừng cự tuyệt."
"......"
Vệ Ninh ngồi ở bên cạnh không nói nên lời, mặc dù hắn biết Thẩm Trác Viễn không có nghiêm túc, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt của Lê Tử Ngôn nên muốn chơi đùa, nhưng vẫn bị ánh mắt chớp chớp cùng nụ cười kiềm nén của Lê Tử Ngôn làm cho chua xót, trong lòng khẽ động...!
Tại sao lại cảm giác trợ lý Lê này là thật lòng với Thẩm Trác Viễn vậy? Nhưng mà nếu là thật, vậy Thẩm Trác Viễn đùa giỡn tình cảm của người ta, chẳng phải là đang tạo nghiệp sao?
Nhưng mà cái này không có liên quan gì với mình là được.
Bữa tiệc từ thiện kéo dài ba tiếng đồng hồ mới kết thúc, Thẩm Trác Viễn phần lớn thời gian đều nói chuyện với Vệ Ninh, cũng nói với Lê Tử Ngôn vài câu.
Đợi đến khi bữa tiệc từ thiện kết thúc, Vệ Ninh mua một bộ trang sức ngọc Lục Bảo cùng một bức tranh, Thẩm Trác Viễn thì mua một cái vòng kim cương.
"Bên kia tôi còn có hẹn, đi trước nha, ngày khác tôi tới tìm cậu."
"Ừm."
Thẩm Trác Viễn nhìn về phía người bên cạnh, trong tay đối phương đang cầm hộp vòng kim cương mà nhân viên đưa tới:
"Trợ lý Lê, đi thôi."
"Dạ, Vệ tiên sinh đi thong thả."
Vệ Ninh cũng cười cười với Lê Tử Ngôn, lên xe rời đi.
Lê Tử Ngôn và Thẩm Trác Viễn cũng cùng nhau trở về xe.
Thẩm Trác Viễn đưa tay mở chiếc hộp được đóng gói tinh xảo ra, lấy ra chiếc vòng kim cương, cầm cổ tay Lê Tử Ngôn đeo lên.
"Xem ra ánh mắt của tôi cũng không tệ, chiếc vòng này rất hợp với em."
"Thẩm, Thẩm tổng..."
"Đừng cự tuyệt, vốn là mua cho em, về sau nếu có thích thứ gì, cứ nói cho tôi biết, có nghe không?"
Tay Thẩm Trác Viễn chuyển sang nắm lấy bàn tay Lê Tử Ngôn, nhẹ nhàng vuốt ve làm da trên đó.
Giọng điệu của hắn không hề mang theo ý tứ đùa giỡn, Lê Tử Ngôn có chút sững sờ gật đầu.
"Được rồi, ngày mai còn phải đi làm, trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
"Dạ."
Nhìn Thẩm Trác Viễn đi lên lầu, Lê Tử Ngôn trở lại xe, ánh mắt u ám, mang theo một tia hiểu rõ.
"Đúng là đồ tư bản chết tiệt, khó trách những tình nhân trước kia không nhận ra hắn không coi trọng tình cảm, cuối cùng bị đuổi như đuổi vịt."
Người như vậy khi trở nên ôn nhu, dùng lời nói ngọt ngào, quả thật rất có sức công kích, ngay cả cậu...Hình như cũng bị ánh mắt nhu tình kia làm cho rung động.
[Ký chủ có nắm chắc không?]
"Không có cũng phải có, nếu không mi sẽ tha cho ta à?"
007 Không nói chuyện, coi như là cam chịu.
Mấy ngày sau, Lê Tử Ngôn lại một lần nữa khẳng định một chuyện, Thẩm Trác Viễn đúng là đang trêu chọc cậu, cũng đã đến lúc cậu phải thêm dầu vào lửa rồi.
"Tiểu Lê, tối nay có sắp xếp gì không?"
"Dạ Thẩm tổng, không có kế hoạch gì, bữa tối của ngài đã được đặt trước rồi."
"Mỗi ngày đều ăn những thứ này, tôi chán rồi."
"Vậy, vậy để em làm cho ngài...không, không phải, ý em là..."
"Tiểu Lê muốn nấu cơm cho tôi?"
Thẩm Trác Viễn vội vàng mở miệng, cắt ngang lời của Lê Tử Ngôn:
"Vậy cứ như vậy đi, tối nay tôi phải nếm thử tay nghề của em.".