Thẩm Trác Viễn cứ như vậy ngồi trên sô pha trong phòng tiếp khách, ánh mắt thất thần, thư ký tạm thời đi tới cũng không dám nói gì.
Mấy ngày nay mọi người trong công ty đều nhìn ra được tâm tình của Thẩm Trác Viễn không tốt, các nhân viên cũ đều hiểu rõ tính cách của cấp trên nhà mình, hơn nữa bọn họ cũng biết chuyện Lê Tử Ngôn từ chức, cho nên cũng không có ai muốn liều mạng khiến cấp trên thêm chướng mắt.
Nhưng cũng may, trong quãng thời gian Lê Tử Ngôn từ chức các hạng mục trong công ty đều đang đi đúng tiến độ, không cần Thẩm Trác Viễn phải bận tâm quá nhiều, hiện tại hắn chỉ luôn nghĩ đến Lê Tử Ngôn.
Những lời của Trần Mộng Trúc và Nam Huân đã nhấc lên một trận sóng gió trong lòng hắn, hắn phải thừa nhận rằng khi nhìn thấy bộ dạng thân mật khắng khít của hai người Trần Mộng Trúc, trong lòng nổi lên một tia ghen tị.
Hắn cũng phải thừa nhận rằng lý do tinh thần của mình suy sụp đến như vậy là do hắn muốn trốn tránh, sự kiêu ngạo và vô trách nhiệm của bản thân đã gây nên tình trạng ngày hôm nay.
Trên thực tế sau khi biết Lê Tử Ngôn rời đi, trong lòng Thẩm Trác Viễn vẫn giữ lại một tia hy vọng, hắn cho rằng Lê Tử Ngôn chỉ là giận dỗi một chút, sẽ quay trở về, nhưng cho đến hôm nay hắn mới hiểu được, không phải Lê Tử Ngôn không thể rời khỏi hắn, mà là hắn đã sớm không thể rời khỏi Lê Tử Ngôn.
Lúc này mới hiểu ra được thì đã quá muộn, trong mắt Thẩm Trác Viễn nổi lên tơ máu, hết lần này đến lần khác gọi điện thoại cho Lê Tử Ngôn, nhưng vĩnh viễn chỉ nhận lại được câu trả lời không thể liên lạc lạnh băng, hắn biết Lê Tử Ngôn đã kéo hắn vào danh sách đen.
"Giúp tôi tìm em ấy."
"......Trợ lý nhỏ?"
"Ừm, tìm em ấy."
Tâm trạng hiện giờ của Vệ Ninh cũng khó nói hết, anh và Thẩm Trác Viễn làm bạn đã nhiều năm, anh chưa từng thấy Thẩm Trác Viễn xuất hiện bộ dạng chật vật đến vậy, hơn nữa lại là vì chuyện tình cảm.
"Tìm cậu ấy để làm gì? Cậu tìm được trợ lý nhỏ rồi tiếp túc đùa giỡn tình cảm của người ta, làm cậu ấy tổn thương một lần nữa sao? Lúc đó lại mất nhiều hơn được, cậu muốn làm vậy hả?"
"......Giúp tôi tìm em ấy, sẽ không còn như vậy nữa."
Vẻ mặt của Thẩm Trác Viễn trở nên thống khổ, lời nói của Vệ Ninh giống như một con dao, cứa vào trong tim hắn.
Hắn hiện tại đã hiểu, sở dĩ lúc trước hắn không quan tâm đến thứ gọi là tình cảm, là bởi vì hắn chưa từng yêu, sở dĩ mấy người trước sau khi bị hắn vứt bỏ cũng chỉ bình thản, đôi lúc có vài người còn dây dưa, là bởi vì họ cũng không yêu hắn.
Họ chỉ lấy những thứ mình cần, coi "cảm tình" chỉ là một trò chơi để giải trí.
Lê Tử Ngôn lại bất đồng, Lê Tử Ngôn dùng cả trái tim để yêu hắn, cũng dùng cả trái tim để giữ gìn mối quan hệ của hai người.
Sở dĩ cậu không muốn công khai mối quan hệ của bọn họ trước mặt người ngoài, là bởi vì Lê Tử Ngôn biết Thẩm Trác Viễn thực sự không nghiêm túc, muốn để lại một đường lui cho bản thân trong tương lai, nhưng không nghĩ tới cuối cùng vẫn rất khó xử.
Sắc mặt Thẩm Trác Viễn càng ngày càng khó coi, hai tay vò tóc, vẻ mặt thống khổ, Vệ Ninh thở dài một hơi đành phải gật đầu:
"Được rồi, đừng lo lắng nữa, tôi giúp cậu điều tra, bây giờ cậu nghĩ cách dỗ trợ lý nhỏ chịu quay về đi."
"Cám ơn."
"Tôi mà cậu còn muốn cảm ơn cái gì."
Bối cảnh gia đình khác nhau có lĩnh vực chuyên môn khác nhau, mẹ của Vệ Ninh có chút liên quan với chính phủ, biết các thám tử tư nổi tiếng, việc điều tra một người không phải là chuyện gì khó.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Lê Tử Ngôn là một người bình thường, ở thế giới này không có bối cảnh gì đáng nói, hơn nữa cậu không có ý định biến mất khỏi thế giới này, cho nên việc tra tư liệu của cậu chưa tới một ngày đã có kết quả.
Lúc Thẩm Trác Viễn đứng trước cửa căn hộ của Lê Tử Ngôn, hai tay đều run rẩy, cứ đứng đó không chịu ấn chuông cửa, mấy hộ gia đình bên cạnh đi ngang qua nhìn thấy hắn đều ném tới ánh mắt hoài nghi, hắn vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, bất chợt cánh cửa lại tự mở ra.
Trong vòng mấy ngày, người chỉ có thể xuất hiện ở trong mộng, hiện tại đang đứng trước mặt hắn, vẫn đẹp như trước, vẻ mặt ôn nhu, nhưng đôi mắt kia không còn tràn ngập yêu thương như bình thường, mà chỉ còn lại mệt mỏi cùng bi thương.
"Tiểu Ngôn..."
"......Thẩm tổng, sao ngài lại ở đây?"
Lê Tử Ngôn cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt Thẩm Trác Viễn, tay cầm khoá cửa không có ý tránh ra.
"Tiểu Ngôn, anh rất nhớ em."
Giọng nói Thẩm Trác Viễn không còn trầm thấp từ tính như trước nữa, hiện tại mang theo khàn khàn yếu ớt, khiến trái tim Lê Tử Ngôn khẽ động, tay đặt ở trên khoá cửa hơi dùng sức, nhưng vẫn như cũ không tránh ra:
"Tiểu Ngôn, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, em có thể cho anh một cơ hội khác..."
"Thẩm tổng, chúng ta..."
Lê Tử Ngôn còn chưa nói xong, điện thoại bàn ở trong nhà liền vang lên, cậu hơi giật mình, đi tới bên cạnh bàn trà:
"Tôi nghe, không sao, là...một người quen, làm phiền anh rồi."
Là phòng bảo vệ gọi đến, vừa rồi nhân viên bảo vệ có chú ý tới một người cứ đứng trước cửa nhà Lê Tử Ngôn, liền gọi điện thoại cảnh báo cho Lê Tử Ngôn, lúc này muốn xác nhận sự an toàn của cậu.
Một cuộc điện thoại bình thường không có gì lạ, nhưng lại khiến trái tim Thẩm Trác Viễn như bị chọc một cái lỗ lớn.
Một người quen, bây giờ cậu đã coi hắn chỉ là một người bạn của mình.
Không có sự cho phép của Lê Tử Ngôn, Thẩm Trác Viễn cũng không dám đi vào nhà, cứ đứng ngoài cửa, ánh mắt luôn tràn đầy sức sống lúc này chỉ còn lại đau lòng cùng áy náy, khiến trong lòng Lê Tử Ngôn không còn trống rỗng như lúc trước.
"Thẩm tổng, chúng ta...thật ra đây chỉ là một vấn đề sớm hay muộn, tôi nghĩ rằng chúng ta không hợp nhau, như tôi đã nói lúc trước là tôi không xứng với ngài, chúng ta cứ làm như vậy đi, được không?"
Lê Tử Ngôn biết lời này của mình không phải là thật lòng, âm cuối của cậu còn đang run rẩy, cúi đầu một giọt nước mắt liền rơi xuống đất, tạo ra một vũng nước nhỏ.
Giọt nước mắt này giống như một giọt dung nham, rơi xuống đầu quả tim Thẩm Trác Viễn, nóng bỏng đến đau đớn.
"Không phải như vậy, Tiểu Ngôn..."
Thẩm Trác Viễn lắc đầu, mất đi vẻ kiêu ngạo và tao nhã trước kia, rõ ràng trang phục trên người vẫn tinh xảo, nhìn ra được người mặc đã bỏ rất nhiều công sức cho cuộc gặp mặt này, nhưng sắc mặt lại đặc biệt hốc hác:
"Tiểu Ngôn, anh không thể rời khỏi em, anh thật sự yêu em, anh biết bây giờ nói những lời này đã quá muộn, nhưng anh lại muốn mặt dày một lần, cầu xin em cho anh một cơ hội."
"......Thẩm tổng, ngài không cần phải làm vậy."
"Anh là thật lòng, anh biết trước kia anh là một kẻ khốn nạn.
Hiện tại anh sẽ không cầu xin em tha thứ cho anh nữa, nhưng anh hy vọng em có thể cho anh có cơ hội một lần nữa theo đuổi em được không?"
Lê Tử Ngôn không nói gì, chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt mang theo nghi hoặc, nhưng cũng không muốn nói nhiều:
"Thẩm tổng, lát nữa tôi còn có việc cần phải ra ngoài, nên không thể mời ngài vào nhà, trên đường ngài nhớ chú ý an toàn."
Nói xong, cửa phòng liền đóng lại một cách nghiêm ngặt trước mặt Thẩm Trác Viễn.
Thẩm Trác Viễn một tay đặt lên cửa, nhẹ nhàng dựa vào, dán đầu lên trên, nhẹ giọng thì thào:
"Em không từ chối, anh sẽ coi như là em đồng ý được không? Đây là lần cuối cùng anh tùy tiện làm theo bản thân, sau này đều nghe lời em."
"Anh thật sự không thể rời khỏi em, chỉ một lần này thôi, anh sẽ đối tốt với em cả đời.".