Editor: Uyên Uyên
Một câu nói suýt nữa nhấc lên một trận sóng gió ở Lê gia.
Lê Tử Ngôn tính định trấn an tâm tình của ba người bọn họ, nhưng không ngờ tới lại làm cho ba người càng thêm lo lắng.
Người con trai trẻ tuổi đứng ở phía sau hai người đàn ông trưởng thành gần như muốn đến chỗ của Lê Tử Ngôn ngay lập tức, thậm chí còn muốn trực tiếp xách cậu về nhà.
Lê Tử Ngôn tốn chín trâu hai hổ, vất vả một hồi mới khuyên được bọn họ.
"Bảo bối, em thật sự không muốn về sao? Bên ngoài không an toàn, nếu không thì anh hai tới đón em được không?"
"Thật sự không sao mà, em không còn là con nít nữa, đã trưởng thành rồi, mọi người yên tâm đi, em sẽ bảo vệ tốt chính mình."
Người kia nhìn em trai xinh đẹp thanh tú của mình, trong lòng không thể yên tâm chút nào, anh biết không thể để bảo bối của mình ra ngoài sống được.
Còn không phải sao? Vừa đi ra ngoài chưa đầy một tháng, không biết là bị đứa nào bắt cóc chạy trốn.
"Ngôn Ngôn, con muốn sống ở bên ngoài cũng được, nhưng con phải cho chúng ta biết tên, công việc và địa chỉ của người mà con thích, cũng phải để chúng ta biết được thông tin cơ bản của hắn chứ."
Lê Tử Ngôn sờ sờ chóp mũi, trong mắt mang theo một tia bất đắc dĩ, mở miệng nói:
"Là con thích anh ấy, nhưng anh ấy lại không thích con, hơn nữa con cũng chưa thổ lộ, bây giờ mọi người tùy tiện đi điều tra cũng là không tôn trọng người ta."
"Hắn dám không thích con?!"
Ba người đàn ông trong nhà dường như sắp nổ tung, Lê Tử Ngôn bị làm cho sững sốt, vội vàng tiếp lời.
"A, chuyện này cứ để cho con tự mình xử lý, mọi người đừng luôn coi con là con nít nữa.
Được rồi, ngày mai cha và anh hai còn việc làm, ba cũng phải nghỉ ngơi sớm, ngày mai con cũng phải đi làm, con không nhiều lời nữa, tạm biệt!"
Cúp máy truyền tin, Lê Tử Ngôn thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ nói như thế nào cũng đã miễn cưỡng coi như ổn định được ba người kia, cũng không để lộ việc mình vào bệnh viện.
Nếu không, chỉ sợ cậu thật sự sẽ bị bắt về nhà.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lê Tử Ngôn nằm trên giường đặt tay lên trán nhẹ nhàng xoa bóp, cậu thật sự không ngờ tới thế giới này quả thực có hơi khó khăn, cũng không nghĩ tới cô gái Trình Hàm kia nhìn thì bất hiển sơn bất lộ thuỷ* nhưng trên thực tế lại rất gian xảo.
*bất hiên sơn bất lộ thuỷ: ý nói những người không hiển lộ tài năng
E rằng bữa tiệc đầy ớt hôm nay là đặc biệt chuẩn bị cho cậu.
Lê Tử Ngôn khẽ thở dài một hơi, không hiểu nguyên nhân tại sao Trình Hàm phải làm như vậy, cô đã có vị hôn phu rồi, cần gì phải có thù địch lớn như vậy với Lê Tử Ngôn? Hơn nữa từ thái độ của cô, có vẻ không giống như đơn thuần coi Cố Thừa Trạch là bạn bè bình thường.
Nhắc tới vị hôn phu của Trình Hàm, trong lòng Lê Tử Ngôn có chút kinh ngạc, Tô Sỹ là phụ tá bên cạnh anh trai mình, không ngờ lại có quan hệ với Trình Hàm, chỉ hy vọng Tô Sỹ đừng tiết lộ chuyện xảy ra ở bên này là được rồi, hơn nữa nhìn cách anh đối xử với Trình Hàm là thật lòng, cũng mong Trình Hàm không phụ phần tình cảm này của Tô Sỹ.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Cứ như vậy mơ mơ màng màng suy nghĩ lung tung, cả thân thể cùng tâm trí của Lê Tử Ngôn đều đã mệt mỏi suốt một ngày, cuối cùng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Cứ tưởng rằng sau khi trải qua một sự kiện như vậy, Trình Hàm sẽ chậm lại hai ngày, ít nhất cũng phải cho cậu có thời gian và cơ hội hít thở.
Nhưng không ngờ lần này Trình Hàm lại chủ động xuất kích, thậm chí còn chủ động hẹn Lê Tử Ngôn ra ngoài.
"Trình tiểu thư muốn gặp em?"
Ánh mắt Lê Tử Ngôn hơi mở to, vẻ mặt có chút kinh ngạc, không dám tin nhìn Cố Thừa Trạch ở đối diện, rót cho hắn một ly nước:
"Có chuyện gì sao?"
"Tôi nói cho cô ấy biết việc ngày hôm đó sau khi ăn cậu bị đau dạ dày, cô ấy cảm thấy rất có lỗi nên muốn đặc biệt mời cậu đi ăn, mà bởi vì không có thông tin liên lạc của cậu nên mới liên lạc với tôi."
Cố Thừa Trạch uống một ngụm nước, nhìn sắc mặt Lê Tử Ngôn không còn tái nhợt như lúc trước, trong lòng mới yên tâm:
"Hôm qua tôi có tới đây tìm cậu, nghe bác sĩ Vương nói cậu xin nghỉ, hôm nay thế nào, còn khó chịu không? Cậu có muốn đến bệnh viện kiểm tra lại không?"
"Đừng quá lo lắng, không có vấn đề gì, chỉ là hôm qua em có hơi mệt nên muốn lười biếng thôi, hơn nữa bản thân em cũng là bác sĩ mà, anh phải tin tưởng sự phán đoán của bác sĩ."
"Chính mình là bác sĩ, kết quả còn phải cậy mạnh."
Trong mắt Cố Thừa Trạch mang theo chút trách móc, nhưng nhiều hơn vẫn là áy náy cùng đau lòng:
"Lần này thái độ nhận sai của Tiểu Hàm còn coi được, cứ luôn muốn tới tìm cậu, tôi cũng không nói được cô ấy, cũng không thể giúp cậu đưa ra quyết định."
"Trình tiểu thư đã mời em đương nhiên em sẽ không từ chối, buổi trưa em được nghỉ trưa một tiếng, cũng thuận tiện, thầy Cố muốn đi cùng không?"
Cố Thừa Trạch nhíu mày, lắc đầu:
"Buổi trưa tôi còn có một cuộc họp, có thể không đi được."
"Vậy buổi trưa anh nhớ ăn cơm, có cần em mang về cho anh không?"
"Không cần lo lắng cho tôi, hai người vui vẻ là quan trọng nhất."
Cố Thừa Trạch liếc nhìn thời gian, đứng dậy đưa số liên lạc của Trình Hàm cho Lê Tử Ngôn, sau đó bước tới xác nhận sắc mặt Lê Tử Ngôn mới cầm giáo án trên tay rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Lê Tử Ngôn thở dài một hơi, bữa tiệc Hồng Môn Yến* kế tiếp e là không dễ đối phó.
*Bữa tiệc Hồng Môn Yến: là âm mưu ám sát Lưu Bằng mà Phạm Tăng đã bày ra để trừ hậu hoạ cho Hạng Vũ
Lê Tử Ngôn và 007 thật sự không nói nên lời, nhưng cứ ngồi chờ chết như vậy cũng không tốt, cân nhắc một hồi vẫn là thêm thông tin liên lạc của Trình Hàm.
Nơi Trình Hàm hẹn cậu là một quán cà phê Tinh Hải, quan cảnh không tồi, được trang trí theo một tinh cầu trong vũ trụ với thiết kế mô phỏng ba chiều.
Đây là lần đầu tiên Lê Tử Ngôn tiếp xúc với khoa học kỹ thuật và quan cảnh như vậy ở thế giới này, vẻ mặt không tránh khỏi mang theo chút khiếp sợ.
Chẳng qua biểu cảm này vào trong mắt Trình Hàm chính là đồ nhà quê mới lên thành phố, không gây sức ép gì.
"Bác sĩ Lê, cậu muốn uống gì? Cứ tự nhiên."
"Cho tôi một ly nước ép trái cây* là được rồi, không cần phiền phức."
*là nước có vị giống sữa socola ấy
Lê Tử Ngôn mặc áo phông rộng rãi, nhìn qua rất rẻ tiền, cùng nơi có bầu không khí cao cấp này có vẻ không hợp nhau.
Trước kia hai người đều giao tiếp trên cơ sở có người trung gian và máy truyền tin, lúc này đột nhiên lại ở một mình, tuy tính tình của Lê Tử Nghiên rất tốt nhưng cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên
Đồ uống của hai người đã được dọn lên, Trình Hàm vén lại mái tóc màu hồng nhạt của mình, cuối cùng cũng lên tiếng:
"Bác sĩ Lê, rất vui được gặp anh, anh đừng thấy tính cách của A Trạch rất ôn nhu chứ bình thường luôn độc lai độc vãng*, tôi lại không thể thường xuyên ở cùng với cậu ấy, lúc này vừa hay gặp được anh có thể thay tôi chăm sóc A Trạch."
*độc lai độc vãng: đi một mình, về một mình
Lời này thật đúng là rất chói tai, lấy bộ dáng giống như vợ cả chấp nhận Lê Tử Ngôn làm vợ bé, còn là một vợ bé không có địa vị.
Lê Tử Ngôn cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt mình, không nói gì.
"Đúng rồi, bác sĩ Lê năm nay cũng hơn hai mươi tuổi rồi, cũng đã đến tuổi nên yêu đương, có thích người nào không?"
"......Hiện tại tôi không có tính toán cho vấn đề này."
"Như vậy à."
Trình Hàm trầm ngâm một tiếng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười:
"Tôi còn đang nghĩ nếu anh có thể ở cùng với A Trạch thì tốt quá rồi, nhưng mà A Trạch không thích kiểu người như bác sĩ Lê, hắn thích người hoạt bát một chút, thật là đáng tiếc.".