Âm nhạc sôi động, ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt tinh xảo trước mặt cùng đôi mắt đa tình, khiến cho ánh mắt Cố Thừa Trạch càng thêm thâm trầm.
Tửu lượng của hắn khá tốt nhưng lúc này lại cảm thấy chất lỏng mình vừa mới uống xuống nóng bỏng muốn đốt cháy cổ họng hắn, làm cho đầu óc hắn như bị mê hoặc.
"Thầy Cố, uống thêm một ly nữa được không?"
Lê Tử Ngôn gần như là muốn dính lên người hắn, mùi rượu cũng không khó ngửi, khóe miệng vẫn nhếch lên, trong mắt là mê luyến nhưng cũng ẩn giấu sự bi thương.
Tất cả đều quá lắm rồi, Cố Thừa Trạch đã không khống chế được ánh mắt của mình chứ đừng nói đến trái tim của mình, mặc kệ Lê Tử Ngôn giống như một đứa trẻ đưa ly rượu đến bên miệng hắn, chất lỏng trong ly theo khóe miệng trượt xuống, chảy đến cằm rồi xuống dưới.
Lê Tử Ngôn lui về phía sau một chút, hơi nghiêng đầu, ánh mắt có chút mê mang, sau đó tiến lên, trên cằm Cố Thừa Trạch hạ xuống một nụ hôn, còn vươn đầu lưỡi liếm nhẹ một cái, động tác trở nên không tự chủ được, từ cằm đến cổ, cuối cùng ở yết hầu quyến rũ.
Không nói đến cảm xúc của Cố Thừa Trạch, ngay cả không ít người vừa rồi nhìn về phía này cũng không chịu nổi được cảnh ve vãn như vậy.
Cố Thừa Trạch chỉ cảm thấy cả người mình nóng bừng, hơi rượu đều tuỳ ý nóng lên trong đầu, khiến máu hắn sôi trào.
Đưa tay nắm lấy cằm Lê Tử Ngôn nâng lên:
"Tử Ngôn, em có biết em đang làm gì không?"
Người bị hỏi không hề phát hiện nguy hiểm và dục vọng thâm trầm trong ánh mắt đối phương, nghiêng đầu, cọ cọ ngón tay ở trên má:
"Ngon~"
Lý trí tan rã.
Cố Thừa Trạch cố chịu đựng biển ý thức sắp nổ tung, khống chế dục vọng mãnh liệt của mình, ôm Lê Tử Ngôn, để lại hóa đơn rồi lặng lẽ rời đi.
Phi thuyền bật chế độ tự động, Lê Tử Ngôn bị Cố Thừa Trạch ôm vào trong ngực, không nhúc nhích được, hết lần này tới lần khác cậu lại giống như lưu luyến cực kỳ ôm chặt Cố Thừa Trạch, vừa cọ vừa hôn, trêu chọc người ta.
Cố Thừa Trạch cắn chặt răng, tất cả nhiệt độ đều tụ tập ở một nơi.
Khoảng cách ngắn ngủi này cuối cùng cũng kết thúc, Cố Thừa Trạch hai ba bước đi vào căn hộ, Liệt Phong và Túi Sữa vẫn còn dính chung một chỗ, chẳng qua bởi vì Lê Tử Ngôn uống say nên tinh thần lực của cậu cũng có chút buông lỏng, Túi Sữa mơ màng như muốn chìm vào giấc ngủ.
Bánh Sữa thấy hai người trở về, kêu một tiếng rồi quay về khung leo của mình, Liệt Phong cũng ôm Túi Sữa sát vào người nó.
Lê Tử Ngôn bị Cố Thừa Trạch ôm vào phòng, nhưng hai tay lại ôm chặt cổ Cố Thừa Trạch.
"Tử Ngôn, thả ra một chút, anh lau người cho em."
Cố Thừa Trạch nhẹ giọng thì thầm, hắn không phải không có dục vọng, cũng không phải không muốn làm gì đó với Lê Tử Ngôn, nhưng là vì sự tôn trọng và thương tiếc với Lê Tử Ngôn đã vượt qua dục vọng trong lòng hắn, cho dù bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, hắn cũng không muốn thừa dịp người khác gặp nguy hiểm.
Hơn nữa bọn họ hiện tại còn vẫn còn thiếu một bước.
(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)
Nhưng người trong lòng lại không cho hắn có cơ hội, lắc đầu mạnh mẽ, vùi mặt vào lòng đối phương, miệng lẩm bẩm không biết nói cái gì.
"Ngoan, nghe lời, đừng nghịch nữa."
Giọng điệu Cố Thừa Trạch vẫn ôn nhu như trước, hắn muốn cứng rắn nhưng lại không khống chế được mình, chỉ là giọng nói của hắn không còn như bình thường, mà là có chút khàn khàn.
Cố Thừa Trạch duỗi tay vén lại mái tóc dài của Lê Tử Ngôn, không khống chế được hôn lên trán Lê Tử Ngôn, ánh mắt đối phương dừng lại một chút, nhìn hắn rồi đưa tay sờ sờ nơi mình bị hôn, vẻ mặt sững sờ, nước mắt từ khoé mắt trào ra.
"Làm sao vậy? Tử Ngôn, đừng khóc, đừng khóc..."
Cố Thừa Trạch nhíu mày, chỉ cảm thấy trong lòng đau như bị kim đâm, hung hăng bóp chặt nơi mềm mại nhất trong lòng hắn:
"Đừng khóc, trái tim anh bị em khóc sắp đau chết rồi."
Lê Tử Ngôn nức nở vài tiếng, chóp mũi đều đỏ, bộ dạng ủy khuất làm người ta đau lòng không thôi.
"Vì sao lại đối xử với em như vậy.
Hức...em không có cố ý, em chỉ rất thích anh thôi mà..."
Lê Tử Ngôn vừa khóc vừa nói, giọng nói cũng đứt quãng nhưng lại có thể khiến Cố Thừa Trạch nghe được ủy khuất trong lòng cậu:
"Em không nghĩ tới sẽ làm tổn thương cô ấy, hức...vì sao..."
Từ lời nói của cậu, Cố Thừa Trạch có thể nhận ra được một chút nguyên nhân, bối cảnh của Lê Tử Ngôn không đơn giản, có lẽ cậu đã tìm hiểu được toàn bộ mọi chuyện, cũng tìm được người đứng sau.
Cố Thừa Trạch nhíu mày, trong lòng ngoại trừ đau lòng còn có một suy đoán mơ hồ.
Người này, chỉ sợ là có liên quan đến mình, khả năng lớn là một người quen, trong lòng cũng có một phỏng đoán.
Cố Thừa Trạch siết chặt cánh tay, ôm chặt cậu vào lòng.
Thả vô số nụ hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ một viên pha lê mỏng manh:
"Anh đây, bé ngoan, Tử Ngôn, anh sẽ bảo vệ em."
Hai người dựa vào nhau, những ý niệm kiều diễm trong lòng Cố Thừa Trạch vẫn tồn tại như trước nhưng đã bị đau lòng chiếm thế thượng phong, kiên nhẫn an ủi người trong lòng.
"Thầy Cố, muốn về nhà...em muốn về nhà..."
Suy nghĩ của Lê Tử Ngôn mơ hồ, men rượu làm cho tâm trí của cậu kiệt sức, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Một tiếng thầy Cố, gần như làm lá gan Cố Thừa Trạch run lên, vốn ban đầu là một xưng hô chính trực, lúc này lại tràn ngập ý tứ khiêu gợi.
Cố Thừa Trạch hít sâu một hơi, kiềm nén đủ loại cảm xúc trong lòng, ánh mắt ôn nhu đưa tay lau nước mắt trên mặt Lê Tử Ngôn, đặt một nụ hôn trên môi đối phương:
"Anh sẽ mãi mãi bảo vệ em."
......!
Lúc Lê Tử Ngôn tỉnh lại trời đã sáng lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào khuôn mặt Lê Tử Ngôn, mang đến một tia sáng ấm áp cho dung mạo của cậu.
Liệt Phong cùng Túi Sữa sáng sớm đã tiến vào canh giữ ở một bên, Bánh Sữa cũng rụt vào trong lòng Lê Tử Ngôn.
Đưa tay sờ lông xù mềm mại, Lê Tử Ngôn chậm rãi ngồi dậy, cả người đều sảng khoái.
"Tỉnh rồi?"
"Thầy Cố..."
Mặt Lê Tử Ngôn đỏ bừng, khoé mắt cũng sưng lên, giống như hai quả đào nhỏ, lúc này vẻ mặt cậu xấu hổ không biết nên ứng phó như thế nào.
Cố Thừa Trạch ngồi ở mép giường, cầm khăn ướt lau mặt Lê Tử Ngôn:
"Tối hôm qua em khóc rất dữ dội, biết anh đau lòng đến mức nào không?"
"......Em xin lỗi, thầy Cố."
"Em không nên xin lỗi anh, là anh không bảo vệ em tốt."
Cố Thừa Trạch vén lại mái tóc dài của Lê Tử Ngôn, giọng điệu ôn nhu, đè nén thô bạo ở đáy mắt:
"Em đã biết tất cả rồi đúng không?"
Chỉ khi biết hết tất cả mới có thể khiến người thiện lương này khóc đến khổ sở như vậy.
"......"
"Là anh không xử lý tốt những vấn đề này, thật sự rất xin lỗi."
Tay phải Cố Thừa Trạch ở bên cạnh siết chặt, cảm giác tự trách vượt qua phẫn nộ:
"Tử Ngôn, em nguyện ý cho anh một cơ hội không?"
"Cơ hội gì..."
"Để cho anh bảo vệ em, chăm sóc em, cả đời."
Đôi mắt Lê Tử Ngôn hơi mở to, bên trong loé lên kinh ngạc rõ ràng.
"Lúc trước là anh không kịp bày tỏ lòng mình, Tử Ngôn, anh rất thích em, anh muốn vì mình tranh thủ một tư cách theo đuổi em được không?".