Xuyên nhanh chi kiều thê

Trần Kiều ăn cái gì cũng chậm, ăn kẹo hồ lô càng chậm hơn, mới ăn được một nửa chuỗi hồ lô mà đã đi hết con đường nhỏ bày đầy hoa đăng trên trấn rồi. Hàn Nhạc hỏi nàng: 
 
"Còn muốn đi dạo nữa không?" Trần Kiều lắc đầu. Bên trong rất ầm ĩ, nàng vừa mới bị người ta suýt chút nữa va vào mấy lần, may mà Hàn Nhạc kịp thời chắn giúp nàng.   
 
"Quay về thôi." 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nàng đưa chiếc đèn hoa sen trong tay cho Hàn Nhạc, "Chàng cầm đi."
 
Hàn Nhạc nhận lấy cái đèn. Trần Kiều nhanh chóng nhét tay trái vào trong tay áo, lạnh quá đi mất thôi. Hàn Nhạc thấy vậy, chuyển hoa đăng sang tay trái, tay phải cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Bàn tay của hắn thật ra rất thô, lòng bàn tay, đầu ngón tay có vết chai sần, nhưng tay hắn lại vô cùng ấm áp. Trần Kiều thích cái cảm giác được hắn sưởi ấm bàn tay. Ra khỏi thị trấn, Trần Kiều cũng đã ăn xong kẹo hồ lô, nhanh chóng kéo khăn quàng cổ lên. Vào lúc này, gió đêm thổi ngày càng lạnh. Trên cánh đồng bên đường có mấy đống củi, Trần Kiều thấy có người cầm đèn đi về phía đó, đi tới nơi thì đèn liền tắt. Nàng hỏi Hàn Nhạc một cách kì lạ: 
 
"Trên cánh đồng có gì vậy?"
 
Hàn Nhạc không nói gì. Trên cánh đồng có mấy bó củi, khi còn bé, trấn trên có náo nhiệt, hắn cùng các đệ đệ chạy ra ngoài chơi, lúc về nhà cố tình lại gần cánh đồng, đi đến cạnh mấy bó củi, thỉnh thoảng sẽ nghe được tiếng hừ hừ của thôn nữ. Hoặc là nam nữ chưa thành thân không chịu được mê hoặc, cũng có người đã kết hôn rồi, đàn ông lừa vợ, phụ nữ giấu chồng, tằng tịu với người khác ở bên ngoài. Ban đêm trời lạnh, trêu chọc nàng cũng không tệ. Hàn Nhạc cúi đầu, nói bên tai nàng: 
 
"Phần lớn là một nam một nữ, tìm đống củi khô để làm chuyện tạo em bé."   
Tạo em bé? Trần Kiều sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, lập tức cúi đầu, những người nông dân này thật sự quá táo bạo.     
 
"Đi lên, ta cõng nàng."
 
 Hàn Nhạc muốn nhanh về nhà mà nàng lại đi chậm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Để ta tự đi."
 
Trần Kiều sợ bị người khác nhìn thấy, trốn sang một bên không chịu leo lên lưng hắn. Hàn Nhạc ném chiếc đèn hoa sen giá năm đồng nhưng lại không có chút tác dụng nào sang bên cạnh, duỗi tay kéo Kiều tiểu thư vào lòng, rồi khiêng lên vai.  
 
"Thả ta xuống!" 
 
Trần Kiều vừa thẹn vừa vội, bàn tay nhỏ không ngừng nện xuống bả vai hắn. Hàn Nhạc cứ một mực đi về phía trước, một bước bằng hai bước của Trần Kiều. Trần Kiều không lay chuyển được hắn, cảm thấy đầu chúc xuống hơi khó chịu, nên rốt cục cũng chịu để hắn cõng.
 
Hàn Nhạc sải bước trở về nhà, lão Tam Hàn Húc đã nằm trong ổ chăn, nghe được tiếng mở cửa, cách cửa sổ gọi một tiếng tiếng "Đại ca", để xác định xem có phải người nhà mình không.    
 
"Nhị ca đệ trở về rồi à?" 
 
Hàn Nhạc đứng tại cổng hỏi, nếu như Nhị đệ đã về, hắn sẽ đóng cửa lớn vào, bây giờ chỉ mới khép hờ thôi.      
 
"Chưa đâu."  
 
Hàn Nhạc nhíu mày, nhưng rất nhanh đã không nghĩ tới Nhị đệ nữa, cõng vợ đi về phía Đông phòng. Hắn đặt Trần Kiều lên giường, quay người đi đóng cửa.  Trần Kiều giả vờ muốn xuống đất: 
 
"Ta còn chưa súc miệng, rửa chân."    
 
"Không cần rửa." 
 
Hàn Nhạc quay trở lại, ôm lấy nàng hôn lên môi. Trần Kiều đẩy hắn ra: 
 
"Ta muốn súc miệng, ăn nhiều đường như vậy, không súc miệng thì răng sẽ bị sâu."
 
"Ta giúp nàng."   
 
Hơi thở Hàn Nhạc trở nên nặng nề, đẩy nàng lên giường, kéo cái khăn quàng cổ vướng víu kia ra, cúi đầu hôn mãnh liệt, cảm nhận mùi vị chua chua ngọt ngọt của kẹo hồ lô trong miệng nàng, hai tay càng không nhàn rỗi. Trần Kiều gấp đến mức duỗi thẳng chân, nhưng mới đạp vài cái đã bất động.
 
Khi Hàn Nhạc cởi đai lưng ra cũng là lúc trong đống củi tối đen như mực, Hàn Giang vừa mới buộc đai lưng lên. Tào Trân Châu bên cạnh còn khóc thút thít: 
 
"Mẹ ta mà biết được thì làm sao bây giờ?"    
 
Vừa rồi nàng bị Hàn Giang hôn đến mức mơ màng, muốn từ chối thì đã muộn rồi, Tào Trân Châu lại sợ phải chịu oan ức, luôn cảm thấy như thế này không tốt lắm.
 
"Nàng không nói thì ai mà biết được." 
 
Hàn Giang nằm xuống một lần nữa, ôm người phụ nữ của mình vào lòng. Đối với Hàn Giang mà nói, Tào Trân Châu không xinh đẹp, cũng không dịu dàng, nhưng Tào Trân Châu thích hắn, nghe lời hắn, vậy thì Hàn Giang sẽ đối với nàng thật tốt. Trước kia Hàn Giang chỉ dám nắm tay, hôn mặt, chiếm chút món lời nhỏ, nhưng mấy ngày nay Đại ca cưới vợ, Hàn Giang thấy rất hâm mộ, nên có chút không nhịn được, dù sao hắn sẽ lấy Tào Trân Châu, vậy thì quan hệ sớm hay muộn cũng có sao đâu.   
 
"Được rồi, năm nay ta sẽ cố gắng tiết kiệm tiền, sang năm chắc chắn cưới nàng về làm vợ." 
 
Hàn Giang dịu dàng dụ dỗ. Tiếng khóc của Tào Trân Châu từ từ ngưng lại, nàng muốn gả đi, tới Hàn gia rồi thì cha mẹ sẽ không sai bảo nàng nữa. Cũng không còn sớm, Hàn Giang đưa nàng về nhà trước rồi mới thần thanh khí sảng mà trở về.
 
"Đại ca về rồi à?" 
 
Thấy Đông phòng tắt đen tối om, Hàn Giang dò hỏi như thường lệ. Trên giường trong Đông phòng, Trần Kiều cắn môi. Hàn Nhạc từ trong ngực nàng ngẩng đầu lên, bình tĩnh lại một lát rồi mới nói: 
 
"Nhị đệ về rồi, chờ đệ ấy đóng cửa đã."    
 
Nói xong, Hàn Nhạc cúi đầu nhìn Trần Kiều. Trần Kiều đẩy hắn. Hàn Nhạc bất động, hai người cứ chồng lên nhau như vậy, đợi đến khi Nhị đệ đi vào Tây phòng, hắn mới tiếp tục. Trần Kiều vô cùng buồn bực, rõ ràng ban đầu thời gian chỉ có một chén trà, tại sao lại càng ngày càng lâu vậy? Hôm sau, Trần Kiều được trải nghiệm sự cực kỳ nhiệt tình của đàn ông nhà nông, lần đầu tiên phải ngủ lấy lại sức. Hàn Nhạc tự biết mình đuối lý, không ép nàng dậy sớm.   
 
"Chị dâu đâu?" 
 
Bên cạnh bàn ăn, Hàn Húc nhỏ tuổi ngây thơ nghi ngờ hỏi. Hàn Nhạc vừa bưng bát vừa nói: 
 
"Tối qua nàng ấy đi ngắm đèn nên bị cảm lạnh, hôm nay ngủ nhiều hơn một chút."   
 
Hàn Húc tin, Hàn Giang nhìn về đông phòng, cũng lựa chọn tin. Buổi sáng Hàn Nhạc bảo Nhị đệ lên núi để xem có con thỏ nào bị sập bẫy hay không, hắn cho heo ăn xong sẽ đi sau, rồi lại ôm một túi đậu phộng về Đông phòng để lột vỏ. Đây là loại đậu phộng có vào đầu xuân, Hàn Nhạc ngồi xếp bằng tại phía Đông của giường, tay thì cầm đậu phộng lột vỏ, nhưng mắt lại nhìn về phía Kiều tiểu thư đang nằm trong ổ chăn ở phía Tây giường. Âm thanh có quy luật của tiếng vỏ đậu phộng vỡ, rất nhanh đã đánh thức Trần Kiều, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, oán giận nhìn chồng. Tóc cô gái nhỏ rối bời, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt hơi sưng, nhưng không xấu chút nào, ngược lại còn có một loại hương vị khác. Hàn Nhạc cười, nắm hạt đậu phộng lên ném cho nàng: 
 
"Dậy làm việc đi."  
 
Trần Kiều kịp thời rúc đầu vào ổ chăn, xác định Hàn Nhạc không ném nữa, nàng mới ló đầu ra, thấy đống đậu phộng kia hỏi:
 
"Rang nhiều như vậy à?"    
 
Trần Kiều không thích ăn đậu phộng rang, rất cứng, nghĩ đến việc phải ăn một đống đậu phộng rang, nàng đã cảm thấy đau đầu rồi. Hàn Nhạc nhíu mày: 
 
 "Ngay cả loại đậu phộng này mà cũng không biết à?" 
 
Lâm gia cũng trồng trọt đấy. Trần Kiều thông minh không nói thêm gì. Nằm một lát, nàng buồn đi vệ sinh, lúc này mới ngồi dậy mặc quần áo, đưa lưng về phía Hàn Nhạc mặc áo bông vào, rồi mặc quần ở trong chăn, dù sao không để cho Hàn Nhạc nhìn thấy là được rồi.  
 
"Trong nồi có cháo đấy, tự nàng bưng ra đi." 
 
Tối hôm qua Hàn Nhạc rất thoả mãn, cho nên bây giờ không thấy đói bụng. Trần Kiều "Ừ" một tiếng, đi rửa mặt xong rồi mới vào nhà bếp mở nắp nồi lên, thấy bên trong có bát cháo, còn có thêm bát trứng gà, chắc là do đói bụng nên mấy món đơn giản như vậy mà Trần Kiều lại thấy rất ngon miệng.
 
Nàng bưng thức ăn về phòng, cái bàn đã được Hàn Nhạc đặt lên giường, Trần Kiều ngồi xuống bàn ăn, nhìn Hàn Nhạc chịu khó lột vỏ đậu phộng. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên giường, Trần Kiều ngồi yên vị dưới nắng, nhẹ nhàng ăn từng miếng cháo. Hàn Nhạc cũng không rõ mình đang nhìn cái gì nữa, chỉ là ánh mắt không cách nào rời khỏi người nàng. Trần Kiều ăn xong, định xỏ giày vào để đi rửa bát đũa thì Hàn Nhạc không chút nghĩ ngợi nói:
 
"Cứ để đấy đã, tới làm với ta." 
 
Chờ một lúc nữa hắn sẽ rửa sau. Trần Kiều ngoan ngoãn lại gần, vừa học đã biết lột vỏ đậu phộng, nàng ngồi đối diện Hàn Nhạc, cúi đầu bóc, mới chỉ bóc được một chút, cau mày, cái này phải dùng sức mới được. Chỉ là bóc chưa được bao lâu, lòng bàn tay Trần Kiều đã cảm thấy không thoải mái, đành ngồi nhìn một lát.    
 
"Được rồi, bóc chậm như vậy chẳng khác nào không bóc cả, nàng không cần làm nữa đâu." 
 
Hàn Nhạc ghét bỏ nói. Trần Kiều cầu còn không được, mỉm cười, đi tới đầu giường ngồi đọc sách. Hàn Nhạc vừa định nói với nàng về nội dung trong sách thì đột nhiên có người gọi hắn ở cửa chính, nghe giọng thì ra là người thường xuyên giới thiệu việc làm cho hắn, lão Trương. Hàn Nhạc nhanh chóng đi ra ngoài. Lão Trương bề bộn nhiều việc, nói với hắn mấy câu rồi đi luôn. Khi Hàn Nhạc quay về, bước chân hơi chậm.
   
"Chuyện gì vậy?" 
 
Trần Kiều tò mò hỏi. Hàn Nhạc nhìn nàng một cái, nói:
 
"Có một nhà giàu ở thị trấn bên cạnh xây nhà, muốn thuê người làm, ngày mai ta sẽ cùng Nhị đệ đi qua đó, ăn ở tại đó luôn, xây xong thì mới về."
 
Trần Kiều không có bất kỳ sự chuẩn bị nào cả, nàng mới gả tới đây được có mười ngày thôi, Hàn Nhạc đã muốn rời khỏi nhà rồi?   
 
"Đi mất bao lâu?" 
 
Trần Kiều không cách nào hình dung được tâm tình của mình, Hàn Nhạc không ở nhà, sau này nàng phải sớm chiều ở chung với Hàn Húc thế nào đây? Trần Kiều còn chưa quen lắm với Hàn Húc, chỉ có lúc ăn cơm mỗi ngày mới nói chuyện vài câu.  
 
"Nhanh thì một tháng, còn chậm thì phải hai tháng." 
 
Hàn Nhạc lại ngồi xuống cạnh đống đậu phộng, cúi đầu lột vỏ. Từ nhỏ đã phải chịu cảnh nghèo khổ, nên chuyện Hàn Nhạc thích làm nhất chính là kiếm tiền, còn ước gì mỗi ngày lão Trương đều giới thiệu việc làm cho hắn, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới chuyện không thể nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi trên giường kia suốt một tháng trời, ban đêm càng không thể ôm nàng, Hàn Nhạc liền cảm thấy có chút mâu thuẫn việc này, mặc dù hắn chắc chắn sẽ đi. Hắn im lặng, Trần Kiều cũng không biết phải nên nói cái gì. 
 
"Chàng thường xuyên phải ra ngoài làm việc sao?" 
 
Nhìn người đàn ông khoẻ mạnh đang đứng cách đó không xa, Trần Kiều đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ về cuộc sống trước kia của Hàn Nhạc. Hàn Nhạc gật đầu:
 
"Một năm phải ra ngoài hai ba lần, thời gian có dài có ngắn.” 
 
Trần Kiều mím môi, nhỏ giọng hỏi:
 
"Có phải rất vất vả không?"
 
Hàn Nhạc bật cười: "Kiếm tiền thì phải mệt chứ." Chuyện mà không vất vả thì ai cần thuê người làm?
Trần Kiều nghĩ đến tiền bạc của phủ Quốc Công, ngoại trừ được Hoàng Thượng ban thưởng ra, phủ Quốc Công chủ yếu thu tiền từ các điền trang, cửa hàng, trong đó cửa hàng là kiếm được nhiều lợi nhuận nhất.
 
"Chàng có muốn kinh doanh không? Hay là chúng ta mở cửa hàng đi!" 
 
Trần Kiều hưng phấn đề nghị, kiếm được nhiều tiền thì cuộc sống của nàng cũng sẽ tốt hơn. Hàn Nhạc có sức khoẻ tốt, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tự mình buôn bán, bây giờ Trần Kiều nói như vậy, Hàn Nhạc nghĩ về chuyện đó, nhưng lại phát hiện ra hắn cũng không biết phải kinh doanh cái gì, bán vải, bán trà đều cần rất nhiều vốn, bán giỏ, bán bàn ghế, thì hắn lại không có tay nghề.    
 
"Kinh doanh cái gì?" 
     
Hắn hỏi lại vợ
 
"Ta cũng không biết nữa."  
 
Trần Kiều ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời không nghĩ ra cái gì cả, những cái nàng biết để bán, thì người nhà nông lại không mua nổi. Ngày hôm nay trôi qua dường như đặc biệt nhanh, Hàn Nhạc lột xong vỏ của một đống đậu phộng thì trời cũng tối đen. Trước khi đi ngủ, Hàn Nhạc chuẩn bị hành lý, mang theo hai bộ quần áo cũ, một đôi giày. Trần Kiều yên lặng nhìn hắn.    
 
"Ta không ở nhà, nàng để Xuân Hạnh tới đây ở cùng mấy hôm đi." 
 
Buộc lại hành lý, Hàn Nhạc đứng bên giường vừa cởi quần áo vừa nói. Ở chung mấy hôm nay, Hàn Nhạc đã thấy được, Kiều tiểu thư đặc biệt không thích ra khỏi cửa, ngày nào cũng ở mãi trong phòng, đến lúc đó Tam đệ tới trường tư thục học, chỉ có mình Kiều tiểu thư ở nhà, Hàn Nhạc không yên tâm lắm. Trần Kiều ừ một tiếng. 
 
"Cái này cho nàng, không nhiều lắm, nàng xem qua đi." 
 
Hàn Nhạc lấy túi tiền nhỏ từ trong túi quần ra, đưa cho nàng. Hắn ở nhà thì sẽ mua thức ăn, mua gạo, nhưng  một, hai tháng tiếp theo, Trần Kiều sẽ phải lo liệu. Trần Kiều rất muốn biết bên trong có bao nhiêu tiền, nhưng nàng có ngốc đi nữa thì cũng sẽ không xem luôn bây giờ, tiện tay nhét túi tiền xuống dưới chăn. Hàn Nhạc tiến vào ổ chăn.  
 
"Còn chưa thổi tắt đèn." 
 
Trần Kiều nhắc hắn. Hàn Nhạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thấp giọng nói: 
 
"Đợi lát nữa rồi thổi."   
 
So với việc sắp xảy ra, hắn càng muốn nhìn nàng nhiều hơn. Trần Kiều đành chiều theo ý hắn. Người đàn ông im lặng mà mạnh mẽ, còn nàng từ đầu đến cuối thì đều ngượng ngùng nhắm mắt lại. 
 
"Chê ta xấu sao?" 
 
Hàn Nhạc vuốt khóe mắt nàng hỏi. Trần Kiều kinh ngạc mở mắt ra, lời này từ đâu ra chứ?
 
"Tại sao không nhìn ta?" 
 
Hàn Nhạc lại hỏi. Mặt Trần Kiều càng đỏ hơn, hắn lúc ẩn lúc hiện ở nơi đó, có gì đáng để nhìn chứ? Hàn Nhạc nhất định phải bắt nàng nhìn cho bằng được, xoay người, để Kiều tiểu thư nằm lên người hắn. Trần Kiều luống cuống tay chân, thật vất vả mới ổn định được cơ thể, vừa ngẩng đầu đã thấy khóe miệng đang cong lên của hắn, mắt đen yên lặng nhìn nàng.
 
"Về sớm một chút." 
 
Ma xui quỷ khiến, nàng cúi đầu nói, toàn bộ thôn Đại Vượng, Hàn Nhạc chính là ý nghĩa duy nhất để nàng tồn tại. Sắc mặt Hàn Nhạc khẽ biến, sau đó ôm lấy nàng, "Ừm.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui