Xuyên nhanh chi kiều thê

Hàn Nhạc khi dễ Trần Kiều hai lần liền, ăn tươi nuốt sống trước, sau đó mới chậm rãi thưởng thức hương vị hầm nhỏ lửa.   
Trần Kiều sắp bị hắn hầm thành canh mất rồi, rõ ràng là mới đầu xuân mà lại có cảm giác như giữa mùa hè oi bức.
Chăn mền sớm đã bị Hàn Nhạc hất sang một bên, ba cửa sổ phía Nam đều được mở, ánh mắt Trần Kiều mê ly quay đầu lại, thấy bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ. Bên tai là hơi thở của Hàn Nhạc, cánh tay bám vào bả vai hắn, trong chớp mắt như vậy, Trần Kiều sắp không phân biệt nổi đâu mới là thực, tận sâu trong lòng nàng vẫn cảm thấy hơi mông lung.    
"Kiều Kiều..."
Hàn Nhạc nâng mặt nàng lên, đôi mắt đen thỏa mãn nhìn nàng, giờ phút này, nàng chính là tâm can của hắn, phải cho nàng cả tính mạng này hắn cũng nguyện ý. Hàn Nhạc hắn chỉ là một tên nông dân bình thường, có tài đức gì mà có thể cưới được một đoá hoa xinh đẹp như nàng làm vợ cơ chứ. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kiều nhìn thấu được sự mê luyến trong mắt người đàn ông này, nhưng nàng không biết, Hàn Nhạc mê luyến chính bản thân nàng, hay là chỉ yêu khuôn mặt cùng thân thể này. 
Hô hấp dần dần bình phục, Hàn Nhạc ôm lấy cô gái nhỏ xinh xắn, mặt chôn vào mái tóc dài, đen nhánh của nàng, đàn ông chỉ có ra ngoài rồi mới biết được, có vợ con sưởi ấm đầu giường mới tốt biết bao. 
"Hình như chàng gầy đi."
Trần Kiều nhẹ nhàng chọc vào lồng ngực hắn, nàng chưa từng thấy đàn ông xây nhà nên không thể tưởng tượng nổi một tháng trước Hàn Nhạc mệt mỏi thế nào. 
"Mùa đông nuôi lại cho béo là được mà."
Hàn Nhạc bắt được ngón tay nhỏ của nàng, cảm thấy hơi ngứa.   
Hai người cứ lười biếng nằm như vậy một lát, cuối cùng vẫn là Hàn Nhạc sợ hai đệ đệ trở về phát hiện cửa đóng thì không ổn, nên hắn đi ra mở cửa trước.     Trần Kiều chậm rãi mặc quần áo vào, đứng soi gương, vẻ phong tình sau khi được chồng yêu thương kia chính nàng cũng không nhìn thấy được.
"Xuân Hạnh, lấy cho ta chậu nước." 
Trần Kiều sai khiến theo thói quen.   
Hàn Nhạc bưng chậu rửa mặt vào, nói:
"Ta bảo Xuân Hạnh về rồi.”
Trần Kiều có chút không vui, nhưng khi nghĩ đến động tĩnh lúc nãy của hai người, nếu Xuân Hạnh thật sự ở đây, thì nàng cũng không có mặt mũi nào để nhìn người ta nữa. 
Nàng cúi đầu rửa mặt.    
Hàn Nhạc đứng một bên nhìn nàng, Trần Kiều vừa ngẩng đầu, hắn liền đưa khăn qua.
Trần Kiều thấy hắn còn chưa mặc áo, nàng chưa vội chải đầu mà hưng phấn đi đến tủ quần áo bên cạnh: 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ta may cho chàng một cái áo choàng, chàng mặc thử đi." 
Hàn Nhạc kinh ngạc nhìn nàng lấy cái áo choàng ra, về cơ bản người nhà nông đều mặc vải thô, trước khi Trần Kiều gả tới đây, Hàn gia chưa từng có xuất hiện một mảnh vải mịn nào, mà trong tay nàng lúc này, chính là một cái áo choàng bằng vải mịn. Hàn Nhạc chỉ nhìn một chút đã đoán được ít nhất tấm vải này cũng phải đáng giá năm đồng.
"Thử một chút xem nào!”    

Lần đầu tiên Trần Kiều may quần áo cho đàn ông, vội vã muốn nhìn hiệu quả khi mặc lên người hắn, nên không có để ý sắc mặc Hàn Nhạc.
Thấy nàng vui như vậy, Hàn Nhạc tạm thời nhịn sự xúc động muốn hỏi giá tiền xuống, gọi nàng qua mặc giúp. 
Người nào cũng phải biết cách ăn mặc, nam nữ đều thế. Trần Kiều đi tới trước mặt Hàn Nhạc, nhìn người đàn ông cao lớn rực rỡ hẳn lên, chợt phát hiện, nếu như Hàn Nhạc trắng hơn một chút, chắc chắn sẽ đẹp trai hơn tên Ngụy Kình Thương kia. 
Ánh mắt Kiều tiểu thư sáng ngời, khiến Hàn nhạc do dự một chút, nhưng khi cởi áo ra, hắn vẫn là hỏi dò: 
"Tốn bao nhiêu tiền?"  
Trần Kiều không nghĩ tới hắn lại hỏi cái này, ngẩn người rồi mới nói: 
"Mẹ lên trấn trên mua vải, ta thấy cái này không tệ, mới mua cho chàng hai tấm, nửa tấm còn lại thì dùng để may quần cho chàng."
Nàng không nói giá, Hàn Nhạc sờ cái áo trong tay, đổi cách hỏi: 
"Chất vải không tệ, chắc là đắt lắm nhỉ?"
Trần Kiều liếc hắn một cái, gật đầu nói: 
"À đúng rồi, tiền chàng cho ta xài không hết, chàng cứ lấy lại đi."
 Nói xong, Trần Kiều lấy túi tiền Hàn Nhạc đưa cho nàng ra, nhét vào tay hắn rồi ra ngoài đổ nước.
Hàn Nhạc không cần mở túi ra, ước lượng một chút, đã biết một đồng nàng cũng chưa từng động vào.
Không liên quan đến chuyện tiêu tiền, nhưng Hàn Nhạc cảm thấy, một người thô lỗ như hắn, căn bản không cần mặc đồ tốt như vậy. Cho dù là nàng có đồ cưới, nhưng cũng sẽ không chịu được nếu nàng cứ vung tay quá trán như thế. Cho Hàn Nhạc một lượng bạc thôi cũng không sao cả, hắn có thể dùng trong hai, ba tháng, bao gồm cả mua thức ăn.    
Bỏ túi tiền xuống, Hàn Nhạc ra khỏi phòng, muốn đi tới sân sau giảng đạo lý cho nàng, kết quả vừa bước khỏi nhà chính, đã thấy được bức tường phía Tây sân sau có một cái chuồng gà.
Lúc này Trần Kiều đang đứng trước chuồng gà. 
Nàng rất không vui, khổ cực mãi mới may được một cái áo choàng cho chồng, từng đường may khâu mũi chỉ nàng đều phải cúi đầu làm, đến mức cổ cũng đau, lúc lấy ra cho hắn thử, Trần Kiều mong chồng sẽ cảm động và khích lệ, nhưng Hàn Nhạc thì khác, chỉ biết hỏi giá tiền, không hề xem kỹ tay nghề của nàng một chút. Làm một quý nữ, Trần Kiều sẽ không giặt quần áo, nấu cơm, hầu hạ người khác, nhưng nữ công của nàng rất tốt, Hàn Nhạc lại không để ý.
 "Nàng mua gà?"   
Hàn Nhạc giật mình hỏi.
Trần Kiều quay đầu, lạnh mặt nhìn hắn: 
"Không được sao?"    
Hàn Nhạc mím môi.
Gà con nhìn thì tốt, nhưng thật ra rất khó nuôi lớn , bình thường nhà người ta mua cái sáu, bảy con, có hai, ba con sống được tới lúc Tết để giết thịt ăn đã là không tệ rồi, mà mua càng nhiều, thì càng dễ lãng phí tiền vốn.
Hàn Nhạc nhìn về phía chuồng gà, đếm, có khoảng ba mươi con.    
"Mua nhiều hay ít?" 

Hắn lại hỏi.
Nói đến lên cái này, vành mắt Trần Kiều lập tức đỏ lên, gà con lông xù vô cùng đáng yêu, đến mức Trần Kiều còn không chê mùi phân gà, nhưng mà mới được hai ba, ngày, hai chú gà con đã bị bệnh, rất nhanh đã mất. Ngày đó Trần Kiều khóc rất lâu, hơn một tháng sau, gà con cũng chết dần, lúc trước có tất cả là bốn mươi lăm con, bây giờ chỉ còn hai mươi tám con. 
"Không cần chàng quan tâm."
Hắn thật đúng là hết chuyện để nói. Trần Kiều thở hổn hển trở về phòng, không muốn ở  cùng một chỗ với hắn .    
Hàn Nhạc thở dài, tính tình Kiều tiểu thư, thật sự không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.
Được rồi, quần áo cùng gà đều đã mua, so đo thêm nữa sẽ càng không vui.
Hàn Nhạc về Đông phòng một lần nữa, phát hiện Kiều tiểu thư nằm quay mặt vào tường, miệng vểnh lên.
"Mua thì mua, ta sẽ không nói gì nàng cả." 
Hàn Nhạc ngồi bên cạnh nàng, cười sờ đầu nàng.
Trần Kiều đẩy tay hắn ra: 
"Đừng đụng vào ta."
Hắn không nói nhưng trên mặt hắn viết ra, nàng lại không mù, sớm biết hắn sẽ như vậy thì vừa rồi nàng chết cũng sẽ không ngủ với hắn.
Hàn Nhạc mỉm cười, cầm một viên mứt táo đưa đến trước mặt nàng.
Đối với tiểu thư phủ Quốc Công mà nói, mứt hoa quả thật đúng là đồ vật hiếm có. 
"Không ăn." 
Chỉ là mấy miếng mứt táo, không thể làm Trần Kiều hết giận được.
Kiều tiểu thư rất tức giận, Hàn Nhạc bất đắc dĩ bỏ mứt táo xuống, cởi giày ra nằm cạnh nàng, dịch người nàng vào lòng mình. Trần Kiều dùng sức, tay nắm lấy chăn không muốn dịch, lại không chịu được sự cách biệt về sức lực giữa hai người, vẫn bị người đàn ông ôm ấp.
Hàn Nhạc trấn an xoa tóc của nàng, kiên nhẫn nói: 
"Ta biết trong tay nàng có tiền, nhưng có tiền cũng không thể phung phí được.  Nàng nói xem ta mỗi ngày đều phải xuống ruộng làm việc nặng, mặc đẹp như vậy làm gì? Còn có gà con kia rất khó nuôi, ta sợ nàng xuất tiền, xuất lực mà lại không có kết quả tốt. Nhưng mua rồi mua thì thôi, cứ để như vậy đi, về sau đừng có phung phí nữa được không?"
Trần Kiều oan ức.
Nàng mua vải còn không phải may quần áo cho hắn, mua gà cũng là vì giúp hắn kiếm tiền hay sao, nhưng hắn nói ra, lại thành xài tiền bậy bạ.
"Được, ngày mai ta sẽ cầm áo choàng kia lên trấn trên bán, bằng tay nghề của ta, bán hai lượng cũng có người muốn mua." 
Trần Kiều nổi giận nói.

 
Hàn Nhạc nhíu mày, đó là do Kiều tiểu thư tự tay may cho hắn, bên trong đều là tấm lòng thành, sao có thể cầm đi bán được?
"Đắt đi nữa cũng không bán." 
Hắn cúi đầu, nhìn cô vợ nhỏ trong ngực nói.
Trần Liều lười nhác nhìn hắn, nhắm mắt lại nói: 
"Ta muốn bán thì bán, không cần chàng xen vào."
Hàn Nhạc muốn hôn lên miệng nàng, lại bị nàng ghét bỏ né tránh, Hàn Nhạc mỉm cười: 
"Nàng không bán được đâu. Mấy thôn xung quanh, cho nàng tìm, cũng chẳng có người nào có thể cao bằng ta."
Trần Kiều trầm mặc, đúng là thế thật, nếu không phải vì cơ thể hắn cao lớn, nàng cũng không phải mua nhiều vải như vậy. 
"Ta có thể sửa nhỏ lại để bán."
Trần Kiều cố ý nói khích hắn.
"Nàng thử đổi một chút xem." 
Hàn Nhạc sâu kín nói.
Trần Kiều bị hắn kích thích, thân thể hơi giãy dụa muốn ngồi dậy đi lấy kim khâu, Hàn Nhạc sao có thể cho nàng cơ hội đó chứ, đẩy người xuống giường, bắt đầu hôn lên. Bây giờ Trần Kiều cũng không muốn cho hắn được thoải mái, hết véo lại bóp cánh tay hắn, Hàn Nhạc mà dám hôn thì nàng sẽ cắn hắn.
Lần đầu tiên Hàn Nhạc bị Kiều tiểu thư dạy dỗ như vậy, vốn dĩ chỉ muốn đùa một chút thôi, không ngờ khí huyết thật sự được khơi dậy, bị nàng cắn mà vẫn thành công xốc váy nàng lên.
"Chàng, chàng..." 
Trần Kiều muốn mắng người, lại ngại vấn đề giáo dưỡng, nên mắng không ra. 
Hàn Nhạc ngẩng đầu nhìn tủ quần áo, lại nhìn nàng: 
"Tại sao không đi sửa lại?"
Trần Kiều đập một cái lên vai hắn.
Hàn Nhạc hung hăng đáp trả nàng một chút.
Trần Kiều trừng to mắt!
Hàn Nhạc cười tiến tới ngực nàng.
Đầu giường cãi cuối giường hòa. Lần này Trần Kiều không còn sức để ầm ĩ, rầu rĩ nằm lên khuỷu tay hắn. 
"Đừng tức giận, lát nữa Nhị đệ, Tam đệ trở về, lại chê cười." 
Hàn Nhạc hôn lên trán nàng nói.
Trần Kiều không lên tiếng.
Hàn Nhạc đưa tay lấy miếng mứt táo, đưa vào miệng nàng.
Trần Kiều né mấy lần, cuối cùng vẫn ăn, dùng mật ong làm thành mứt táo, vị ngọt lan từ đầu lưỡi, ngọt đến tận trong lòng.

"Còn muốn nữa." 
Ăn xong một viên, Trần Kiều nói.
Hàn Nhạc lại lấy một viên, đưa đến trước mặt nàng, Trần Kiều há miệng ra, hắn lại trở tay bỏ miếng mứt táo vào miệng mình. 
Trần Kiều tức giận đánh hắn, bị Hàn Nhạc nắm lấy tay, cúi đầu xuống, đem mứt táo đút vào miệng vợ. 
Tiểu biệt thắng tân hôn, hai vợ chồng ỷ vào việc các đệ đệ không ở nhà, dính tới dính lui, nhưng trong rừng cây ở thôn bên cạnh, Hàn Giang chẳng những không thể giải quyết lửa nóng trong người, ngược lại còn bị Tào Trân Châu dội cho một gáo nước lạnh.
"Thật sự có?" 
Hàn Giang không dám tin nhìn bụng Tào Trân Châu. 
Tào Trân Châu dựa lưng vào thân cây, một tay che mắt, khóc sướt mướt: 
"Nguyệt sự của ta đã muộn một tháng, hai ngày này còn hay buồn nôn, lúc mẹ ta mang thai em trai cũng như vậy... Tất cả là tại chàng!"
Hàn Giang bối rối. Sau khi tiếp nhận sự thật, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn chính là nếu sau này đại ca biết được, chắc chắn sẽ đánh hắn.
"Vậy, vậy chúng ta làm sao bây giờ?" 
Hàn Giang trong lòng rối bời, không suy nghĩ được gì cả. 
Tào Trân Châu thút tha thút thít một lát, thả tay xuống, đỏ mắt nói với hắn: 
"Một thời gian nữa bụng ta sẽ nhìn ra được là đang mang thai, nếu mẹ ta biết chắc chắn bà sẽ đánh chết ta. Hàn Giang, chàng mau đến nhà ta cầu hôn đi, chậm nhất là tháng sau chúng ta phải thành thân."
Hàn Giang vô thức nói: 
"Phòng mới còn chưa xây, thành thân rồi thì Tam đệ ở chỗ nào chứ?"
Tào Trân Châu lại bắt đầu khóc, nước mắt rơi xuống như mưa: 
"Hiện tại còn nghĩ được nhiều như vậy sao? Ta nói cho chàng biết, nếu bây giờ chàng không cưới ta, ta sẽ đi nhảy sông, một xác hai mạng, dù sao sự tình bại lộ ra ta cũng không có mặt mũi nào để sống tiếp nữa, hu hu hu...









 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận