Trên đường tới thị trấn, Hàn Nhạc ngồi trên đánh xe, Trần Kiều ngồi bên trái hắn, mặt hướng về phía nam, Hàn Nhạc vừa nghiêng đầu là hai vợ chồng đã có thể mặt đối mặt nói chuyện.
Trong xe, lão nhị Hàn Giang ngồi đối diện con lợn rừng màu đen bị trói chặt.
Trần Kiều không biết Hàn Giang nhất định phải theo chân bọn họ vào thị trấn đơn giản là muốn mua giày đầu hổ hay là có mục đích gì khác. Nàng chỉ biết là tối qua Hàn Nhạc hứa sẽ dẫn nàng đi chọn trang sức, hôm nay cái sợ là không thực hiện được. Em trai ruột ờ bên cạnh, Hàn Nhạc mua trang sức lấy lòng nàng, liệu Hàn Giang có thể muốn Tào Trân Châu được giống vậy không?
Dù Hàn Nhạc bỏ ra được, Trần Kiều cũng tiếc. Con lợn rừng này hầu như là do Hàn Nhạc ngủ một đêm mới lôi ra được, thật vất vả mới bán được, Trần Kiều thà không cần trang sức, cũng sẽ không lãng phí ở trên người Tào Trân Châu.
Hàn Nhạc cũng cân nhắc tới việc này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ khi Kiều tiểu thư vào cửa vẫn luôn trải qua cuộc sống nghèo khó cùng, nửa năm nay mới có thể ăn nhiều thịt một chút. Ngay khi Hàn Nhạc vừa mới săn được lợn rừng, hắn đã đồng ý kiếm tiền mua trang sức cho nàng, sắp phải đón Tết, hôm nay Hàn Nhạc phải nghĩ cách hoàn thành lời hứa này, nếu không hắn chẳng có mặt mũi nào để quấn lấy Kiều tiểu thư đòi sinh con.
Phía trước chính là thị trấn, Hàn Nhạc nói với em trai:
“Đệ đi mua giầy cho Thắng ca nhi đi, ta và chị dâu đệ đi chợ trước, đệ mua xong rồi thì qua bên kia tìm chúng ta.”
Lợn rừng bán rất nhanh, Hàn Nhạc tính bán lợn rừng xong sẽ dẫn Kiều tiểu thư đi dạo cửa hàng trang sức, nếu nhị đệ đi chợ, vậy thì chỉ có thể để xe lừa chờ ngoài. Hàn Nhạc có người quen ở chợ giúp trông xe, không sợ mất.
Hàn Giang ngáp một cái, buồn ngủ nói:
“Không được, trước tiên đệ phải ngủ trên xe một lát đã, chờ đại ca bán heo xong, chúng ta cùng đi mua, để chị dâu chọn giúp ta nữa.”
Anh trai và chị dâu không biết, nhưng trong lòng Hàn Giang lại rất rõ ràng. Lần này hắn vào thị trấn, một là xác định giá thị trường của lợn rừng để xem rốt cuộc đại ca có thể bán một con lợn rừng được nhiều tiền hay không, hai là nhìn chằm chằm đại ca xem có phải huynh ấy định mua đồ cho chị dâu hay không. Nếu không vì sao mấy lần trước không dẫn theo chị dâu, hôm nay lại dẫn đi?
Hàn Giang tự thấy mình không ngốc, điều Tào Trân Châu nói, hắn thấy không có lý thì sẽ không nghe. Còn nếu có lý thì Hàn Giang cũng sẽ đồng lòng với vợ. Đại ca thật sự muốn mua vật cho chị dâu, vậy cũng phải mua cho Trân Châu giống như thế. Nguyên liệu để may quần áo thì thôi, nhưng nếu là đồ trang sức, thì hắn sẽ giấu đi, giữ lại để dùng khi khẩn cấp hoặc truyền cho Thắng ca nhi.
Lần đầu tiên Hàn Nhạc thử khai thông với đệ đệ, thất bại.
Xe lừa vào thị trấn, Hàn Nhạc lại được một cách, cười nói với đệ đệ:
“Về nhà rồi ngủ tiếp, chúng ta phải tiết kiệm thời gian, như vậy đi, đệ với chị dâu đệ xuống xe trước, rồi cùng đi mua giày.”
Trần Kiều ngoài ý muốn nhìn hắn.
Hàn Nhạc không dấu vết mà nhìn lại nàng. Bán heo một lát rồi hắn sẽ đi mua trang sức cho nàng.
Trần Kiều không hiểu ánh mắt của chồng, nhưng thông minh mà đồng ý.
Hàn Giang nghe Tào Trân Châu thổi gió bên tai, chủ yếu đề phòng chị dâu đòi huynh trưởng đi mua đồ, bây giờ Đại ca sắp xếp chị đâu đi cùng hắn, Hàn Giang lập tức thả lỏng cảnh giác, hơn nữa cũng không biểu hiện quá rõ ràng. Hàn Giang dụi mắt, lười biếng vươn vai, sảng khoái nói:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được thôi, đệ với chị dâu đi mua giày trước đây. ”
Hàn Nhạc nói với Trần Kiều:
“Chọn cho Thắng ca nhi đồ tốt một chút.”
Trần Kiều đã hiểu, đây là muốn nàng trả tiền, giày đầu hổ của trẻ con cũng không quá đắt, dù sao cũng là tiền của chung, Trần Kiều cười gật đầu.
Ba người chia ra hành động, Trần Kiều và Hàn Giang đi tới hàng giày. Giày đầu hổ của trẻ con và người lớn đều bày chung một chỗ, Trần Kiều nhìn thấy cái nào cũng cảm thấy đáng yêu, làm chỉ mua cho cháu trai hai đôi, một đôi bằng vải màu đỏ, một đôi màu lam bằng lụa.
Chị dâu xinh đẹp lại hào phóng như vậy, còn mua giầy bằng lụa, Hàn Giang lại thấy tiếc tiền, ngăn cản nói:
“Chị dâu, chúng ta mua một đôi là được rồi, không cần phải dùng đồ tốt như vậy, chân trẻ sẽ mỗi tháng đều to lên, vài ngày là không thể đi được nữa rồi.”
Trần Kiều cười nói:
“Giày vải là dùng hàng ngày, còn giày lụa là để đi lúc Tết, Thắng ca nhi không đi được, thì có thể để lại cho đệ đệ muội muội.”
Hàn Giang nghe xong, trong lòng cảm thấy ấm áp, chẳng qua, khi Trần Kiều đi trả tiền, Hàn Giang nhịn không được nhìn xuống bụng chị dâu. Nói đến kỳ quái, chị dâu sẽ không thực sự có vấn đề chứ, gả tới đây được gần một năm rồi mà vẫn chưa động tĩnh gì. Lại nghĩ đến đứa con mập mạp nhà mình, Hàn Giang bỗng nhiên cảm thấy tuy Tào Trân Châu không đẹp bằng chị dâu, nhưng lại sinh được con trai, cũng coi như không tồi.
Trần Kiều không đoán ra được lão Nhị đang chửi thầm nàng bụng, dẫn theo Hàn Giang đi mua đồ Tết, đây là đồ ba phòng dùng chung, Trần Kiều tiêu bao nhiêu tiền thì Hàn Giang cũng không đau lòng, vui vẻ giúp xách đồ.
Bên kia Hàn Nhạc vừa mới vội vàng đánh xe lừa vào chợ, đã có một vị quản sự mập mạp mặc quần áo bằng vải mịn chào đón, cười tủm tỉm nhìn hắn và lợn rừng trên xe, thân thiện nói:
“Ông chủ nhà chúng tôi hôm qua tới làm khách, được ăn thịt lợn rừng, cố ý hỏi thăm là từ đâu ra, nghe nói ở trên chợ có người bán, sáng sớm đã bắt tôi tới đây, nhưng bảo tôi đứng chờ. Ông chủ nhà chúng tôi nói, nếu không mua được lợn rừng, tôi cũng không cần trở về!”
Hàn Nhạc cười thầm trong lòng, xem ra con lợn rừng cuối cùng này, lại có thể bán được giá tốt.
Vị quản sự mập mạp quả nhiên rất sảng khoái, vừa ra tay đã trả tám lượng bạc, sau đó ra lệnh cho hai cái gã sai vặt nâng lợn rừng đi.
Hàn Nhạc đưa xe lừa đi mượn nhờ người quen chăm sóc, hắn tận dụng tám lượng bạc này, bước nhanh tới cửa hàng trang sức.
Lần trước Hàn Nhạc tới cửa hàng trang sức xem hoa cả mắt cũng không chọn được cái gì, sau khi về nhà hắn lén lút quan sát Kiều tiểu thư, phát hiện nàng rất thích đeo cây châm bạc bích đào có hình cây hoa. Bây giờ vợ không ở bên cạnh, Hàn Nhạc quyết định đưa nàng một cây có hình hoa đào tốt hơn.
Chọn tới chọn lui, Hàn Nhạc phát hiện một cây trâm hoa đào bằng bạc, đầu trâm được điêu khắc bằng đá bích tỷ, Hàn Nhạc không hiểu đá bích tỷ là gì, nhưng là cảm thấy cái này rất đẹp.
“Cái này bao nhiêu tiền?”
Hàn Nhạc giả vờ nhìn mấy cái khác, rồi mới dò hỏi giá của cây trâm bạc bích đào.
Anh nông dân vừa mới bán lợn rừng, bộ quần áo bằng vải thô vẫn còn mùi của heo, bà chủ vừa thấy đã kết luận Hàn Nhạc không mua nổi, cho nên cũng không báo giá cao, không chút để ý nói:
“Năm lượng sáu đồng.”
Hàn Nhạc âm thầm chậc lưỡi:
Quá đắt!
“Có thể giảm một chút được không?”
Hàn Nhạc thành khẩn hỏi bà chủ.
Lúc này bà chủ mới liếc mắt nhìn Hàn Nhạc một cái, sau đó ngoài ý muốn phát hiện, tuy người nông dân ăn mặc tầm thường, nhưng vẻ ngoài cũng không tệ.
Bây giờ vẫn còn sớm, trong tiệm chưa phải buôn bán gì, vẫn còn nhiều thời gian hơn để nói chuyện với anh nông dân đẹp trai, bà chủ cười hỏi:
“Tặng bạn gái à? Giảm bao nhiêu thì ngươi có thể mua?”
Hàn Nhạc lấy hai nén bạc từ trong tay áo ra, rồi ném cái túi tiền màu xám lên mặt bàn, quẫn bách nói:
“Thím, đây là toàn bộ gia sản của cháu, tổng cộng là bốn lượng tám trăm đồng, thím xem có thể giảm cho cháu được không?”
Bà chủ khó xử nhíu mày, giá này nàng vẫn kiếm được, chỉ là kiếm không được nhiều lắm.
Nhưng, chàng trai này hình như rất chân thành.
“Vì sao lại muốn mua cây trâm tốt như vậy? Mua cái khác không được sao?”
Bà chủ tò mò hỏi.
Hàn Nhạc cúi đầu, thở dài nói:
“Cháu, cháu muốn cưới con gái của tú tài cùng thôn, nhưng tú tài chê cháu nghèo, cháu lằng nhằng nhiều, tú tài mới tức giận, bảo cháu nếu có thể lấy ra một bộ trang sức sáu lượng trở lên tới cầu hôn, ông ấy sẽ gả con gái cho cháu. Bộ trang sức cũng khoảng sáu lượng, mang ra ngoài thì người khác cũng sẽ tin…”
Bà chủ vừa nghe thấy lý do này, đột nhiên cảm thấy vui vẻ, tú tài khinh thường người nghèo, trong lúc xúc động đã nói khoác. Nếu cậu nông dân nghèo này thật sự mang trang sức được về, vậy chẳng phải tú tài kia sẽ phải gả con gái đi một cách vô ích sao?
Kiếm được ít tiền hơn nhưng làm được việc tốt và còn có thể xem náo nhiệt, bà chủ liền vui vẻ bán, vừa thu tiền của Hàn Nhạc, vừa cười nói:
“Ta biết rồi, cây trâm kia ta bán cho cháu, hơn nữa cháu cũng yên tâm, nếu tú tài kia không tin cây trâm này có giá sáu lượng, cháu cứ bảo hắn tới thị trấn đối chất với ta, nếu hắn dám đến, ta sẽ nói cây trâm này ta bán bảy lượng bạc!”
“Đa tạ thím!”
Hàn Nhạc cảm kích nói.
“Sau này cháu có tiền thì sẽ dẫn vợ tới chỗ này mua.”
Bà chủ càng vui vẻ, cổ vũ Hàn Nhạc kiếm nhiều tiền hơn để nuôi vợ.
Hàn Nhạc cất cây trâm hoa đào đi, cảm thấy mãn nguyện ra khỏi cửa hàng. Lúc hắn trở lại chợ, Trần Kiều và Hàn Giang còn chưa trở về.
Hàn Nhạc ngồi chờ trên xe, khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng bọn họ mới xuất hiện. Trần Kiều xách hai gói đồ ăn vặt trong tay, Hàn Giang cũng cầm đầy hai tay.
“Đại ca, chúng ta mua hết đồ Tết rồi, heo bán thế nào?”
Hàn Giang buông đồ xuống, mồ hôi đầy đầu nói.
Hàn Nhạc cười:
“Đây là con heo nhỏ nhất, nhưng mà cũng bán được bốn lượng, buổi trưa chúng ta sẽ được ăn ngon.”
Hàn Giang không nghi ngờ, con cuối cùng này đúng là hơi gầy thật, nếu không cũng không giữ lại đến cuối cùng, chỉ hy vọng nuôi thêm mấy ngày thì sẽ có thịt hơn.
Bán heo xong, đồ Tết cũng đã mua, ba người vừa nói vừa cười trở về thôn Đại Vượng.
Về tới nhà, Hàn Giang vui vẻ cầm hai đôi giày đầu hổ dỗ con trai.
Tào Trân Châu thấp giọng hỏi hắn chuyện khi vào thị trấn.
Hàn Giang nhéo chân nhỏ đầy thịt của Thắng ca nhi, vừa đi giày cho con trai vừa nói:
“Nàng chỉ thích suy nghĩ vớ vẩn, hôm nay chị dâu đi theo vào thị trấn là để cùng đại ca sắm đồ Tết, chị dâu còn chủ động mua giầy lụa cho Thắng ca nhi, về sau nàng đừng nói linh tinh nữa.”
Tào Trân Châu bĩu môi:
“Cho ta mấy chục lượng bạc, ta cũng sẽ hào phóng.”
“Câm miệng đi!”
Hàn Giang trừng mắt nhìn nàng một cái.
Tào Trân Châu hừ một tiếng, nghĩ đến chuyện Trần Kiều không lén lút mua đồ, nàng cũng coi như là hài lòng.
Trong Đông phòng, Trần Kiều chờ không nổi mà mở gói bánh táo, bánh khoai lang ra. Trước kia nàng rất thích ăn cái này, vừa mới đi ngang qua cửa hàng bán đồ ăn vặt, thấy hơi thèm nên nhịn không được mới mua hai loại khác nhau.
Bánh khoai lang mềm, ngọt, tuy không ngon bằng phủ Quốc công, nhưng Trần Kiều cũng rất thỏa mãn.
Hàn Nhạc ngồi một bên, kinh ngạc nhìn nàng giống như con mèo nhỏ, ăn liên tục hai cái liền.
Hắn cho rằng nàng sẽ tức giận và thất vọng vì không mua được trang sức, nhưng không ngờ, trong mắt nàng chỉ có đám đồ ăn vặt này, hình như đã quên chuyện trang sức.
“Không tức giận à?”
Hàn Nhạc nhẹ giọng hỏi.
Trần Kiều nghi hoặc nhìn qua:
“Tức giận cái gì?”
Hàn Nhạc chỉ cây trâm trên đầu nàng.
Trần Kiều hiểu ra, cười nói:
“Chàng cho ta tiền rồi, dù chàng có đi mua trang sức, thì cũng là tiêu tiền của ta.”
Hàn Nhạc cười, thật sự càng ngày càng thích nàng cười.
Nhắc tới bạc, Hàn Nhạc cũng lấy tiền mới bán được lợn rừng ra, đưa cho nàng.
Trần Kiều cầm chìa khóa mở tủ quần áo ra, lại mở hộp đựng tiền, thấy tiền vẫn được xếp gọn bên trong cũng cảm thấy rất vui. Ở phủ Quốc công, không phải lo ăn không lo, cha mẹ cho nàng một ngàn lượng, Trần Kiều cũng không thấy quá thỏa mãn, nhưng tự mình tích cóp từng chút một cảm giác lại không giống nhau.
Đương nhiên, tiền là do Hàn Nhạc kiếm, nhưng ai bảo bây giờ bọn họ đã là vợ chồng, cho nên Hàn Nhạc kiếm được cũng coi như là nàng kiếm.
“Chàng cầm một gói khác cho nhị đệ, tam đệ đi.”
Trần Kiều mua hai gói đồ ăn vặt, giấu tiền, sai Hàn Nhạc.
Hàn Nhạc gật đầu, đứng dậy đi đưa đồ, chưa nhắc tới cây trâm bạc giấu trong ngực.
Khi màn đêm vừa buông xuống, Trần Kiều ngồi trước gương đồng chải đầu, Hàn Nhạc đi qua, lấy cái lược chải giúp nàng.
“Sao lại quên gỡ cây trâm xuống vậy.”
Chải một lát, Hàn Nhạc ngạc nhiên nói, thuận tay lấy cây trâm xuống.
Trần Kiều mờ mịt nhận lấy, nhìn cây trâm bạc hoa đào gắn ngọc bích tỉ trong tay, trong ngôi nhà nhỏ của nông thôn này chắc chắn là một báu vật. Trần Kiều ngẩn người, chợt phản ứng lại, khó tin mà xoay người lại.
Hàn Nhạc chỉ cười.
Trần Kiều nhìn cây trâm, rồi lại nhìn anh nông dân vẫn luôn keo kiệt này, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác ngọt ngào rất xa lạ.
“Đã nói là sẽ mua trang sức cho nàng, thì nhất định sẽ mua.”
Hàn Nhạc đỡ bả vai nàng, ánh mắt dịu dàng.
Lúc này Trần Kiều không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cúi đầu thưởng thức cây trâm, nhỏ giọng hỏi:
“Bao nhiêu tiền?”
Hàn Nhạc nói:
“Không đến năm lượng.”
Trần Kiều cong môi, chê cười hắn nói:
“Rốt cuộc cũng chịu tiêu tiền à?”
Hàn Nhạc nhìn đôi mắt ranh mãnh của nàng, từ từ suy nghĩ, hoá ra trước kia tuy nàng không đòi hắn cái gì, ngoài miệng cũng không ghét bỏ hắn quá nghèo, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn cảm thấy hắn keo kiệt, tiếc tiền với cho nàng sao?
Trong lòng tự nhiên hiện lên một tia xấu hổ, nhưng chút xấu hổ này rất nhanh đã bị đôi mắt như xoáy nước của nàng cuốn trôi.
Hàn Nhạc bế Kiều tiểu thư lên, đi nhanh về phía đầu giường.
Trần Kiều ôm lấy cổ hắn, còn chưa nằm vào ổ chăn mà cơ thể đã nóng lên.
Đêm nay, Hàn Nhạc rất điên cuồng, Trần Kiều cũng quên hết tất cả, thậm chí hắn còn bịt kín miệng nàng, sợ âm thanh bị truyền ra.