Hàn Nhạc tiễn Lâm Ngộ ra cửa rồi quay về phòng, cả hai đệ đệ nhìn hắn đầy hưng phấn.
“Chúc mừng đại ca, không cưới vợ thì thôi, mà đã cưới thì sẽ lấy được người tốt nhất!” Lão nhị Hàn Giang vừa vui vẻ vừa hâm mộ đại ca, nếu biết làm anh hùng cứu mỹ nhân thì có thể cưới được tiên nữ giống như con gái nhà họ Lâm, thì lúc ấy hắn sẽ tự mình tiến lên, dù có phải liều mạng cũng nhất định ngăn chiếc xe la kia lại.
Lão tam Hàn Húc chỉ đơn giản là vui mừng cho đại ca, thiếu niên mười hai tuổi, cũng biết được vợ càng xinh đẹp thì càng tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Nhạc nhìn nhị đệ, trong lòng nặng nề mà lấy số tiền mà mình tích cóp được ra.
Trước mặt hai đệ đệ, Hàn Nhạc kiểm kê tài sản lại một lần nữa.
Hàn gia rất nghèo, năm đó khi cha mẹ qua đời, để có tiền mai táng cho họ đại ca đã phải vay mượn bên ngoài. Mấy năm nay, Hàn Nhạc ăn mặc tiết kiệm, vừa làm ruộng vừa cố gắng kiếm củi, săn bắt đem đi bán, cuối cùng cũng có thể trả hết nợ rồi nuôi lớn hai em.
Sau này khi lão nhị Hàn Giang có thể giúp làm ruộng kiếm tiền, Hàn gia mới tích cóp được chút bạc, đem ra đếm tới đếm lui, tổng cộng có mười lăm lượng.
Hàn Nhạc áy náy nói với Nhị đệ: “Số tiền này vốn để chuẩn bị cho đệ dùng khi thành thân, mà bây giờ…”
Mười lăm lượng, Hàn Nhạc đã tính toán xong, định cho vợ chồng Nhị đệ năm lượng để xây hai gian phòng, mười lượng là tiền mừng, số còn lại thì dùng để chuẩn bị tiệc cưới.
Thật ra Hàn Giang rất muốn cưới Tào Trân Châu về nhà sớm một chút, đầu giường có vợ con sưởi ấm, có ai mà không muốn chứ? Nhưng hắn nghĩ, mình không thể ích kỷ chỉ nghĩ tới bản thân, không chờ huynh trưởng nói xong liền nói: “Huynh là đại ca, vốn nên thành thân trước, đệ mới mười bảy tuổi, đợi hai ba năm nữa cũng không sao, huynh cứ làm trước đi!”
Hàn Nhạc cất gọn bạc đi, đảm bảo với đệ đệ: “Muộn nhất là hai năm, đại ca nhất định sẽ tích cóp đủ bạc cho đệ cưới vợ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Giang mỉm cười, trong lòng lại nghĩ, lần sau gặp Tào Trân Châu, nên giải thích việc này như nào đây, Tào Trân Châu đã mười lăm tuổi, phải chờ hai năm nữa, cô nương nhà người ta sẽ nguyện ý sao?
Thôi quên đi, bằng lòng hay không, đại ca cưới vợ trước cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa!
***
Hai nhà bàn bạc xong, Hàn Nhạc liền mời bà mối đến Lâm gia cầu hôn, Hàn Nhạc không tự nhận mình là người đàn ông tốt, nhưng sính lễ đưa đến cũng giống như phần lớn nông dân, không có gì không đáng khoe, nhưng lại không thể bắt bẻ.
Lâm Bá Viễn, Điền thị đều không phải là người tham lam, hơn nữa họ cũng biết hoàn cảnh của Hàn gia, Hàn Nhạc có thể làm được đến mức này, bọn họ thực sự rất vừa lòng.
Thời gian tổ chức lễ thành thân, được ấn định vào ngày mùng tám tháng Giêng.
Thật ra bà mối đã thương lượng với Hàn Nhạc để chọn ra ba ngày tốt rồi mới gửi cho Lâm gia để nhà gái quyết định, Lâm Bá Viễn định chọn một ngày vào tháng ba, nhưng Điền thị lại suy nghĩ cẩn thận hơn, cảm thấy tháng Giêng nhà nào cũng phải mời khách, hôn lễ định vào tháng đó, con rể có thể làm ít tiệc hơn, tiết kiệm được chút tiền.
“Kiều Kiều à, Hàn gia không thể so với nhà chúng ta, con gả qua đó đừng bao giờ vì chuyện tiền bạc mà cãi nhau với Hàn Nhạc, khi nào kinh tế khó khăn quá, con cứ xin mẹ.” Khi giải thích với con gái về ngày cưới, Điền thị thuận tiện dặn dò con bé, sợ tính cách của nó sẽ ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng son.
Trần Kiều ngoan ngoãn gật đầu. Từ phủ Quốc công đến Lâm gia, nàng đều có thể thích ứng, Hàn gia còn có thể kém tới mức nào chứ?
Chuyện kết hôn đã định, Trần Kiều liền yên tâm ở trong phòng thêu áo cưới, không sợ Điền thị giục nàng ra ngoài chơi.
Điền thị không quản con gái đợi trong phòng hay đi ra ngoài, chồng bận dạy học không lo được, nên bà phải toàn tâm toàn ý chuẩn bị của hồi môn cho con gái. Phòng của vợ chồng mới cưới thì phải có bàn trang điểm, gương, chậu rửa mặt, khăn, Điền thị lên trấn trên để đặt một bộ, thợ thủ công còn tới Hàn gia để đo kích cỡ.
Đồ đạc trong phòng đã mua xong, Điền thị lại cho con gái một bộ trang sức, sau đó con bé phải vội vàng thêu áo cưới, còn Điền thị cũng nhanh chóng làm chăn mền cho con. Tân nương xuất giá đều phải mang mấy bộ chăn mền từ nhà mẹ đẻ đi, nên Điền Thị làm cho con gái tám bộ, bốn bộ mười cân bông dùng khi thu đông, còn bốn bộ bốn cân bông thì dùng vào xuân hạ.
Ngoài ta, Điền thị còn mua cho con gái một tiểu nha đầu để giặt quần áo, nấu cơm, đặt tên là Xuân Hạnh, diện mạo tầm thường, vừa nhìn đã biết rất thật thà.
“Kiều Kiều của chúng ta từ trước đến nay chưa từng động tay vào chuyện bếp núc, cũng không thể vừa lập gia đình đã khiến bàn tay này trở nên thô ráp.” Dù hy vọng con gái có thể trở thành một người vợ hiền lành, đảm đang, nhưng sau tất cả thì Điền vẫn rất cưng chiều con, không muốn con bé khi đến nhà chồng, sẽ trở nên giống bà, suốt ngày xoay quanh việc nội trợ
“Mẹ cũng mua cho mình một nha hoàn đi.” Trần Kiều đau lòng nói, Lâm gia cũng không phải không có tiền.
Điền thị vỗ đôi tay mềm mại của con gái một cái, cười tủm tỉm nói: “Mẹ quen rồi, còn Kiều Kiều thì khác.”
Đôi mắt Trần Kiều hơi cay, ôm lấy người mẹ đời này luôn hết lòng yêu thương nàng.
***
Tháng mười, Hồng Mai xuất giá, trước khi tổ chức hỉ sự, Hồng Mai tới Lâm gia thăm Trần Kiều.
Trần Kiều ngượng ngùng nói: “Hôm đó ta không đi đâu.” Nàng sợ phải đối mặt với sự chỉ trỏ của đám thôn dân.
Hồng Mai hiểu rõ, nắm tay chị em tốt nói: “Quan trọng là tình cảm của chúng ta, chứ không phải một hai bữa cơm kia, ta chỉ là không nỡ xa ngươi, ta xuất giá rồi, sau này sẽ chỉ có thể trở về vào ngày lễ ngày tết thôi. ”
Trần Kiều tới thôn Đại Vượng được nửa năm, đã thật sự trở thành bạn của Hồng Mai, sắp tới phải xa nhau, nàng cũng không nỡ.
“Nhưng mà ngày ngươi lấy chồng, ta nhất định sẽ về uống rượu mừng.” Hồng Mai cố gắng khuấy động không khí.
Trần Kiều mỉm cười.
Ngày Hồng Mai xuất giá, Trần Kiều thay Điền thị tặng một đôi vỏ gối nàng tự tay thêu làm quà cưới.
Việc này qua đi, Lâm gia tiếp tục vội vàng chuẩn bị cho chuyện cưới xin của con gái.
Bận bịu suốt, cuối cùng đã đến Tết.
Con rể tương lai Hàn Nhạc xách theo bánh kẹo, tới chúc Tết cha mẹ vợ.
Trần Kiều không lộ diện, nhưng nàng trốn sau cánh cửa ở Tây sương phòng, nghe trộm cha mẹ nói chuyện với Hàn Nhạc trong sân. Tháng Giêng trời giá rét, người đàn ông mặc quần áo mùa đông, khiến thân thể càng thêm khỏe mạnh. Trên đầu hắn cột khăn vải, lộ ra sườn mặt chính trực, trước kia Trần Kiều không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện, Hàn Nhạc cũng được coi như là tuấn lãng, chỉ hơi đen, cũng quá khoẻ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta mau vào nhà ngồi.” Lâm Bá Viễn nhiệt tình mời con rể tương lai vào nhà.
Hàn Nhạc nghe theo rất tự nhiên.
Người đi rồi, Trần Kiều vẫn tiếp tục đứng ở cửa một lát, mới đi lên giường đất ngồi cho ấm.
Buổi trưa Điền thị tới gọi nữ nhi đi lên nhà trên ăn cơm.
Trần Kiều khẩn trương, do dự nói: “Cái này, có vẻ hơi không ổn?”
Điền thị cười nói: “Có cái gì không ổn đâu, cũng không phải chỉ có hai người các con, trước khi Hồng Mai xuất giá, Triệu Tráng vẫn đến nhà nàng ấy làm khách, có lần nào mà Hồng Mai không ăn cơm cùng đâu? Rất nhanh đã là người một nhà, lại không phải các tiểu thư trên thị trấn, không cần chú ý quá.”
Nói xong, Điền thị chủ động nhặt giày thêu lên, muốn giúp con gái xỏ vào.
Trần Kiều đã nhìn ra được, Điền thị vô cùng hài lòng với Hàn Nhạc, cũng rất vội vàng gả đứa con gái đã mười bảy tuổi này ra ngoài đấy!
Nàng bất đắc dĩ đi giày vào.
Trước khi ra khỏi phòng, Điền thị còn giúp con gái cài trâm.
Trần Kiều:…
Trong phòng, Lâm Bá Viễn, Lâm Ngộ, Hàn Nhạc đã ngồi quanh chiếc bàn vuông sơn màu đỏ, để trống chỗ phía tây, cho hai mẹ con Điền thị.
Hàn Nhạc ít nói, nhưng không phải không biết ăn nói, ngược lại, hắn thường xuyên ra vào thị trấn, hiểu biết rộng hơn thôn dân bình thường, cũng không quê mùa, bất kể Lâm Bá Viễn nói chuyện gì, hắn đều có thể đáp lời.
Đang nói chuyện, rèm cửa bỗng được kéo lên, có người đi vào.
Hàn Nhạc theo bản năng mà nhìn qua.
Trần Kiều hơi cúi đầu, lần đầu gặp vị hôn phu sau khi đính hôn, tình hình vẫn như vậy, mặt nàng hơi đỏ, mặc bộ đồ màu hồng đào, còn đẹp hơn hoa.
Hàn Nhạc sửng sốt nhìn không chớp mắt, nếu không nói tới khuôn mặt đỏ bừng kia của nàng, thì khí chất vẫn an tĩnh như vậy, khiến hắn trái tim không thể giải thích được mà bỗng run rẩy.
“Kiều Kiều ngồi trước đi, mẹ đi bưng thức ăn.” Tuy rằng Hàn Nhạc đã rũ mi mắt xuống rất nhanh, nhưng Điền thị từ khi vào phòng đã quan sát biểu hiện của con rể tương lai, nên vẫn thấy được sự thất thần ngắn ngủi của Hàn Nhạc. Điền thị rất vui vẻ, cũng rất kiêu ngạo, con gái bà như nụ hoa mới nở, ai mà không thích chứ?
Trần Kiều khách sáo ngồi ở phía tây của bàn, bên tay trái là ca ca, đối diện là Hàn Nhạc và phụ thân.
Trần Kiều không dám nhìn Hàn Nhạc, cho đến khi Điền thị bưng đồ ăn lên ngồi xuống cạnh nàng, Trần Kiều mới hơi thả lỏng.
Năm người vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
Giống như tất cả các bà mẹ vợ khác, Điền thị cũng giả vờ ghét bỏ con gái nhà mình trước mặt con rể: “Haiz, Hàn Nhạc à, Kiều Kiều bị chúng ta chiều hư, không biết giặt quần áo cũng không biết nấu cơm, việc làm ruộng cũng chưa từng học qua, không có cách nào khác, ta đành phải mua cho nàng một nha hoàn, mong con đừng chê nó ngu ngốc nhé.”
Trần Kiều nghe xong, mặt càng đỏ hơn, có người mẹ nào nói con mình như vậy sao?
Hàn Nhạc nghĩ, bây giờ trong nhà có ba gian phòng, hắn cùng Trần Kiều sẽ ở Đông phòng, hai đệ đệ ở Tây phòng, mua nha hoàn thì ở chỗ nào?
Nếu vị hôn thê không yếu ớt như vậy, thì hắn sẽ không cần phải quan tâm.
Sắp tới lúc thành thân, trong nhà lại thật sự không có chỗ nào cho nha hoàn ở, Hàn Nhạc dừng một chút, khách khí nói: “Thím phải lo lắng nhiều rồi, cháu với Nhị đệ sẽ giặt quần áo, nấu cơm, Lâm cô nương gả qua đó, nàng không cần động vào cái gì, còn nha hoàn thì ngài cứ giữ dùng đi, không sợ ngài chê cười, nhưng hiện tại nhà của chúng cháu không có chỗ cho nha hoàn ở.”
Điền thị giật mình.
Lâm Bá Viễn nhanh chóng xoa dịu sự xấu hổ giữa vợ và con rể tương lai, cười trách vợ: “Tôi đã nói không cần mua nha hoàn, mà bà cứ thích quan tâm nhiều.”
Điền thị cười gượng hai tiếng, trong lòng hơi buồn, không mang theo nha hoàn, con gái thật sự phải để chồng và em chồng hầu hạ, sớm muộn gì cũng sẽ bị thôn dân chê cười, nhưng, bây giờ dạy con bé còn kịp sao?
Trần Kiều yên lặng ăn cơm, thật ra lúc nàng ở phủ Quốc công cũng đã học qua, bọn nha hoàn đem nguyên liệu sơ chế xong, nàng chỉ cần xào nấu vài cái là xong. Nhưng bây giờ không được dùng nha hoàn, Trần Kiều quyết định, đêm nay sẽ cùng Điền thị học cách làm món ăn nhà nông, để sau này gả qua sẽ không vì không biết nấu cơm mà khiến Hàn Nhạc không khăng khăng một mực với nàng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết quả vào buổi tối, khi Trần Kiều thử bẻ gãy bó củi, không cẩn thận mà làm xước ngón tay mềm mại.
Điền thị đau lòng không chịu được.
Lâm Bá Viễn liên tục thở dài.
Không ngờ tiểu nha hoàn Xuân Hạnh lại chủ động đưa ra biện pháp: “Ta có thể đi theo tiểu thư vào ban ngày, buổi tối sẽ về bên này ở!”
Điền thị vui mừng “Đúng thế, vậy cứ làm như thế đi!”
Vấn đề đã được giải quyết, buổi tối mùng bảy tháng Giêng, đêm trước ngày Trần Kiều xuất giá, Điền thị tới dạy dỗ con gái việc quan trọng cuối cùng.
“Haiz, thân thể kia của Hàn Nhạc, Kiều Kiều có lẽ phải chịu đựng nhiều một chút.”
Đêm khuya tĩnh lặng, Điền thị ôm con gái bảo bối, nhẹ nhàng cảm thán.
Lúc trước Trần Kiều tiến cung bị phong làm Quý Nhân, buổi tối đầu tiên lão Hoàng Đế đã muốn nàng phải thị tẩm, trước khi thị tẩm, cung nhân có chuyên môn trong vấn đề này đã dạy dỗ Trần Kiều, còn tỉ mỉ hơn nhiều so với mấy lời chỉ bảo của Điền thị… Nhưng lão Hoàng Đế bị Quý Phi khiến cho đi đời nhà ma, những thứ Trần Kiều học được liền trở nên vô dụng.
Bây giờ tân lang đổi thành một người nông dân cao to, cường tráng, Trần Kiều cảm thấy hơi sợ, còn có cảm giác kháng cự nhiều hơn.
Vì quá sợ nên đêm nay Trần Kiều không thể ngủ ngon.
Hàn gia bên kia, lão nhị Hàn Giang nhân lúc huynh trưởng không để ý, lén lút nhét một quyển sách nhỏ không mới không cũ dưới chăn đại ca.
Buổi tối khi Hàn Nhạc vén chăn lên đi ngủ, quyển sách nhỏ liền rơi xuống.
Hàn Nhạc nhíu mày, mở ra, mới xem một cái, lập tức khép lại.
“Nhị…”
Hắn muốn gọi Nhị đệ, nhưng chữ “Đệ” còn chưa kịp nói, Hàn Nhạc đã ngậm miệng lại, xỏ giày vào đi xuống đất, ném quyển sách đó vào bếp đốt.
Nhị đệ đã không đàng hoàng, Hàn Nhạc sợ nếu giữ lại quyển sách này, ngày nào đó tam đệ cũng sẽ bị nó dạy hư.