Hà Vận Cẩm nói xong đến tai cũng trở nên đỏ như muốn chín đến nơi.
Cô khẽ cắn môi mang hai chân mình tách ra chờ đợi ngón tay của người đối diện tiến vào.
Thẩm Miên hít một hơi thật sâu.
Cô không biết có phải bị lây từ Hà Vận Cẩm hay không mà đến lúc này hô hấp bản thân quả thật có chút không thông.
“Cô đừng hối hận đấy.
Nếu là người của tôi rồi thì cô chỉ được phép là người của tôi thôi.
Cô mà có ý khác tôi tuyệt đối sẽ đưa cô xuống địa ngục đấy.” Thẩm Miên khẽ nắm lấy cằm của Hà Vận Cẩm.
Đúng vậy, đây mới là nguyên tắc thực của cô.
Cô ghét kẻ phản bội, ghét kẻ dối trá.
Những kẻ dám làm như vậy với cô chỉ sợ không còn tồn tại trên thế giới này nữa.
Sở dĩ cô có thể ngang ngạnh, ngạo mạn và bất cần vì cô hiểu rõ bản thân cô không có điểm yếu.
Bọn họ muốn trả thù cô chỉ có thể nhắm vào một mình cô mà thôi.
“Ân.” Hà Vận Cẩm nghe rất rõ ràng những gì Thẩm Miên nói.
Cô vậy mà lại không chút chằn chừ mà đồng ý.
Giống như việc cô đã chờ đợi thời khắc này quá lâu vậy.
Thẩm Miên khẽ cắn lên cổ Hà Vận Cẩm giống như muốn đánh dấu chủ quyền vậy.
Phát cắn này không khỏi khiến trên cổ Hà Vận Cẩm trở nên rớm máu.
Hà Vận Cẩm bị bất ngờ mà la lên một tiếng.
Hai tay ôm chặt cô người đối diện.
“Mở ra.” Thẩm Miên để đùi mình ngang với bước tường nhà vệ sinh, cô đưa tay bế Hà Vận Cẩm ngồi lên đùi mình rồi cằm tay Hà Vận Cẩm lần nữa đặt dưới cửa hang động một lần nữa.
Lần này ngụ ý rất rõ ràng là cô hãy tự mở cửa động đi.
“Ân.” Hà Vận Cẩm cúi mặt lên vai Thẩm Miên như muốn che đi sự ngượng ngùng của mình.
Cô sống lâu như vậy nhưng đây là lần đầu làm chuyện như vầy đấy.
Cô khẽ chịu đựng cảm giác tê dại lại trống rỗng bên dưới, nhẹ nhàng đưa tay tách mở cửa hang động ra trước mặt Thẩm Miên.
Thẩm Miên không nhìn nơi cửa động quá lâu.
Cô đẩy người Hà Vận Cẩm ra không để cho cô ấy tiếp tục dựa vào vai mình.
Sau đó bá đạo chiếm đoạt lấy đôi môi mềm mại của Hà Vận Cẩm.
Ngón tay cũng không chịu an phận trực tiếp đi vào nơi cửa động đã được gia chủ mở sẵn.
Khiến gia chủ của nó không ngừng rên rỉ mất kiểm soát.
Âm thanh yêu kiều như nước làm cho Thẩm Miên không khỏi nóng cả người lên.
Nơi đó giống như một cái miệng nhỏ, từ khi ngón tay cô đi vào liền cắn chặt làm từng bước trở nên khó đi vô cùng.
“A…trướng… An Kỳ đầy rồi.” Hà Vận Cẩm bất ngờ bị đâm thêm một ngón vào không khỏi hét lên.
Cả người cũng vì vậy mà muốn co lại.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô.
Cảm giác này thật sự rất đau làm cô sợ đến mức hoảng loạn.
“Không cần nữa… không cần vào nữa… đau quá.”
Thẩm Miên vì để Hà Vận Cẩm ngồi trên đùi mình nên hiện tại chỉ có một chân trụ.
Cùng với sự giãy giụa của Hà Vận Cẩm cô thật sự có chút chao đảo.
Nếu cả hai té xuống sàn thì sẽ có hậu quả gì đây.
Nghĩ đến đây cô thật muốn trừng phạt con người này.
Thẩm Miên nở nụ cười.
Khẽ nói bên tay Hà Vận Cẩm.
“Chúng ta đổi tư thế khác?”
Cô nói rồi liền đem hai ngón tay của mình rút ra.
Ai ngờ, sau khi ngón tay rút đến cửa hang động bỗng dưng dùng sức đâm mạnh vào lần nữa.
“A… An Kỳ đừng… đồ hỗn đản này.” Hà Vận Cẩm lúc này không khỏi chửi thành tiếng cùng với đó là tiếng khóc nức nở của cô.
Khỏi nói cô cũng biết chỗ đó của cô hình như đã chảy máu rồi.
Thẩm Miên định đổi tư thế khác nhưng nhìn bộ dạng của Hà Vận Cẩm cô lại không nở rút tay ra để đổi tư thế.
Tiếng khóc cùng với tiếng rên rỉ của người đối diện càng ngày càng câu hồn làm cô tiếc nối không muốn dừng lại.
Hai ngón tay thon dài của Thẩm Miên sau mỗi lần đâm vào rút ra, tốc độ càng lúc càng nhanh thì tiếng kêu của Hà Vận Cẩm càng thê lương.
“Đừng… rách rồi…đừng mà… đau quá…”
Hà Vận Cẩm đời này đây là lần đầu cô làm chuyện này, khi hoa nguyệt phun ra từng đợt khoái cảm, ý thức cũng trở nên mơ hồ, sau đó liền gục lên vai Thẩm Miên mà bất tỉnh.
Thẩm Miên nhìn người bất tỉnh trên người mình liền rút ngón tay ra.
Trong lòng không khỏi có chút mất mát.
Đường đường là hội trưởng một hội Mafia mà thể lực lại kém như vầy.
Xem ra phải rèn luyện thêm mới được.
Cô nhìn ngón tay ướt đẫm cả máu lẫn xuân dịch sau đó liền nở nụ cười tà mị mang chút châm chọc.
Không ngờ bản thân có một ngày lại làm chuyện này với một chuỗi số liệu trong game.
Đúng là đời không ai biết trước được điều gì.
Thẩm Miên suy nghĩ thế nào cũng không quan trọng.
Giờ phút này hành động của cô đi đã ngược lại toàn bộ suy nghĩ đó.
Cô nhẹ nhàng đặt lại Hà Vận Cẩm vào bổn tắm sau đó giúp cô ấy lao người.
Theo từng động tác ánh mắt không khỏi nhìn đến những nơi nhảy cảm đặc biệt là hang động còn đang rỉ máu đó.
Lúc này cô mới nhớ đến bản thân còn chưa cắt móng tay.
Xem ra Hà Vận Cẩm chịu khổ rồi.