Từ sau khi cố vấn quay về mọi người trong bang hội đều cảm thấy có cái gì đó rất kỳ lạ.
Mà kỳ lạ nhất chính là hội trưởng sáng nào cũng dậy không nổi.
Hỏi đến quản gia thì lại được bảo rằng hội trưởng làm việc quá sức cần nghỉ ngơi.
Bọn họ nghe xong đều như có con quạ bay ngang đầu.
Hình như công việc hiện tại đều do nhưng vị trưởng lão mới quản lý.
Hội trưởng thì bận việc gì chứ.
“Sau này cô muốn làm gì?” Hà Vận Cẩm hai mắt lim dim cả người dựa vào người Thẩm Miên không khác gì cây dây leo không một chút sức lực.
“Cô muốn làm gì?” Thẩm Miên thì người lại cô chẳng người nào khúc gỗ nằm một cách vô cùng nghiêm túc.
“Tôi muốn đến Áo, đến Ukraina, đến Pháp,…” Hà Vận Cẩm suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
Cô đã nửa đời vì Kỷ gia vì Đằng Huyền Minh Hội rồi.
Giờ đây cô muốn sống vì chính mình nhưng trước tiên để thực hiện đều đó cô cần làm một việc hết sức quan trọng.
Kỷ Hành không đủ năng lực tiếp nhận bang hội, tính cách của hắn sớm muộn cũng sẽ đưa Đằng Huyền Minh Hội vào con đường tan rã.
Nhưng cô đã hứa với chú Kỷ hội trưởng đời này của bang nhất định phải là người có dòng máu họ Kỷ rồi.
Hà Vận Cẩm lén nhìn Thẩm Miên.
Có phải quyết định này của cô có hơi ích kỷ và không công bằng với cô ấy không.
Dù sao vị trí của bang bây giờ cũng là do một tay cô ấy lấy về mà.
“Tuỳ cô.
Sao cũng được.
Dù sao thì tôi cũng đi cùng cô mà thôi.” Thẩm Miên nghe xong cũng chỉ gật gù.
Cô mà không đi theo hệ thống rách nát kia sẽ để cho cô yên chắc.
Thật phiền phức mà.
“Nhưng còn Đằng Huyền…”
Hà Vận Cẩm chưa kịp nói đã bị Thẩm Miên cắt ngang.
“Thứ đồ chơi này tôi không quan tâm.
Cô muốn làm gì thì làm.”
Hà Vận Cẩm: “…”
Người này.
Đúng thật, từ trước đến nay cô chưa thấy cô ấy quan tâm đến cái gì cả.
Có đôi lúc cô thật sự không biết cô ấy có yêu cô hay chỉ xem cô là thứ để thoả mãn dục vọng.
Nhưng cô biết cô ấy đối với tất cả đều thô lỗ đến một cách khó tin, chỉ có cô dường như luôn được ưu ái.
Đời này như vậy cũng đủ rồi.
Làm người cô vẫn không nên cưỡng cầu quá nhiều.
Hơn nửa năm sau người của Tội Ngục cuối cùng cũng tìm đến đòi người.
Thẩm Miên ngồi trên ghế hội trưởng nhàn nhã uống trà rồi nhìn bọn họ thở dài một tiếng.
“Có việc điều tra không các người cũng làm lâu như thế? Làm bà đây đợi hơi lâu rồi đó.”
Hội trưởng của Tội Ngục hiện tại chính là người đàn ông trung niên khi đó.
Ông ta chỉ bất lực thở dài một tiếng.
Nói thật ông ta không thích gặp lại con ngươi này chút nào.
Nói chuyện với loại người có logic phi nhân loại nó mệt mỏi lắm.
“Không phải cô muốn chúng tôi tra thật chính xác hay sao?” Ông ta không khỏi oán thán một tiếng.
“Bây giờ bằng chứng đều có đủ.
Mong An gia giao người để tôi còn có thể giao phó với người trong bang.”
Ông ta hiện tại có chút không muốn nhắc tới nguyên do cái chết của cố hội trưởng.
Thật sự quá nhục nhã mà.
Đường đường là hội trưởng Tội Ngục lại bị một thằng ranh con ám sát trong tình trạng dơ bẩn đó.
Lão ta và tên nhãi Kỷ Hành lên kế hoạch hạ thuốc không thành sau đó lại tự mình dính chưởng.
Theo như những gì mà ông ta tra được chính là lúc Kỷ Hành vô phòng cố hội trưởng báo cáo nhiệm vụ bản thân đã thất bại thì lão ta khi đó muốn dở trò tồi bại.
Kỷ Hành xem như cũng tự vệ cái cúc hoa của mình mà đưa súng bắn người.
Còn về khẩu súng có ở hiện trường có dấu vấn tay của An Kỳ chính là khẩu mà An Kỳ cầm ở bến cảng một trong những vị trưởng lão đã nhặt lên và mang lên tàu chờ thời cơ thích hợp để giá hoạ.
Thẩm Miên nhúng vai bộ dạng vô cùng bất đắc dĩ.
“Không phải bà đây không muốn giao ra nhưng người các người tìm thật sự không có ở đây.”
“Hắn trốn rồi.”
Thẩm Miên cũng không nói dối làm gì.
Cô cũng không có lòng tốt giúp đỡ người khác, đặc biệt còn là nam chính nữa chứ.
Nhưng chuyện hắn trốn khỏi Đằng Huyền Minh Hội là sự thật.
“Kỷ Hành, hắn đang ở đâu?” Ông ta buộc miệng hỏi nhưng lại bị Thẩm Miên đớp ngay vào mặt.
“IQ của ông có vấn đề à.
Hắn trốn thì làm sao tôi biết.
Các người muốn thì tự đi mà tìm.”
Ông ta: “…”
“Vậy tôi xin cáo từ.
Nếu An gia có tin tức xin hãy báo cáo với tôi một tiếng.”
Nếu đánh lại được ông ta sẽ lao lên rồi.
Thật chết tiệt mà.
“Không tiễn.” Thẩm Miên nhìn ông ta rời đi rồi bĩu môi.
Cô có biết cũng không nói.
Quy tắc của thế giới này chính là nam chinh hoặc nữ chính chết thế giới liền kết thúc.
Cô còn muốn ở lại chơi ít lâu thì làm sao để cho tên nam chính chết cơ chứ.
Ưng Thừa Tướng bay bay bên cạnh chỉ biết mặc niệm cho nam chính.
Nam chính mà không có giá trị như vậy chắc đã sớm bị giết như hai thế giới trước rồi.
Chỉ có đều hiện tại hắn ta sống cũng không bằng chết.
Hắn ta ngày ngày phải trốn sự truy sát của các môn phái, mặc dù đó là do ký chủ nhà nó ra lệnh, nhưng đó chỉ là hù doạ cao lắm là đánh một trận, nay lại thêm cả Tội Ngục e là lành ít dữ nhiều.
Nó cảm thấy nam chính có chút đáng thương.