Nếu trên đời này thật sự có bán thuốc hối hận thì tốt biết bao.
—— Yến Dương
Khói lửa chiến tranh giữa Bắc quốc và Lê quốc bay tán loạn suốt ba năm, đại quân Bắc quốc tiến công mạnh mẽ khiến cho Lê quốc phải liên tục tháo chạy, từng bước công phá thành trì, cuối cùng giành được thắng lợi lớn.
Đại quân khải hoàn về triều, phó tướng quân ở lại Lê quốc thu dọn tàn quân xung quanh, lại không ngờ bị tàn binh Lê quốc bất ngờ phản công.
Mặc dù cuối cùng cũng đánh tan tàn quân, nhưng phó tướng quân và thuộc hạ đều hy sinh.
Phó tướng quân là đứa con mà Đại tướng quân yêu quý nhất.
Lúc nhận được tin dữ, Đại tướng quân lập tức ngã bệnh.
Vì đề phòng các nước khác 'nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của' nên hoàng đế hạ lệnh phong tỏa tin tức này, ngoài triều đình thì không ai biết được.
Mặt trời lên cao, không khí càng ngày càng oi bức, cái nắng như thiêu như đốt khiến người đi đường đều thấy mỏi mệt, những chiếc bè tre vốn nên cõng sau lưng lại bị chuyển ra trước ngực.
Những giọt mồ hôi không ngừng túa ra trên trán, một tiểu binh khắp người toàn là máu, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nhọc nằm trên lưng Yến Dương.
Trên đường lớn đất hoàng thổ, Yến Dương cõng tiểu binh đi từng bước chậm chạp, thở hổn hển, dưới ánh nắng chói chang chân không chống nổi sự mệt mỏi rã rời.
Ngay bản thân hắn cũng không hiểu sao mình lại có thể kiên trì được đến thế, cuối cùng lúc chạng vạng tối mới tìm được một hộ nhà nông, may mắn thay đó là một gia đình giản dị tốt bụng.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Yến Dương ngồi trong sân nhỏ của hộ nông gia, hai mắt nhìn chăm chú vào cánh cửa đang đóng chặt, nhíu mày.
Vốn tưởng rằng người kia là một nam binh nên định giúp hắn ta xử lý miệng vết thương trên vai, nào ngờ được lại là một vị nữ binh, may mà có lão nương kịp thời che lại không thì vừa nãy bản thân suýt đã vô lễ với nàng rồi.
Nhớ lại sáng nay cả người nàng bê bết máu đột nhiên chạy ra từ phía ngã rẽ chắn trước mặt hắn.
Lúc đấy Yến Dương cảm thấy mình dường như đã bị dọa bay hết ba hồn bảy vía, còn tưởng gặp phải thổ phỉ cướp giật lại nghe được âm thanh cầu cứu nho nhỏ phát ra từ miệng nàng rồi ngã xuống trước mặt hắn.
"Yến Dương huynh đệ không cần lo lắng.
Cha ta trước đây là thầy thuốc ở trong thôn.
Tuy giờ cha ta đã đi rồi nhưng mẹ ta cũng theo cha học được không ít, vị cô nương kia chắc sẽ không sao đâu."
Trong tay cầm hai cái bánh bao hấp, Trình Chí Phong cười ha ha đưa cho Yến Dương một cái, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Trên người chỉ mặc một chiếc áo cộc làm nông, hai cánh tay màu lúa mạch lộ ra ngoài, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh đã tạo nên hình ảnh đối lập với sự ôn hòa của Yến Dương.
Là con nhà nghèo, có được một màn thầu như vậy đã tốt lắm rồi, đương nhiên Yến Dương sẽ không chê.
Hắn ăn từng miếng nhỏ, cười cười với Trình Chí Phong mà không trả lời.
Nhưng Trình Chí Phong lại là người xởi lởi, Yến Dương không nói gì thì y sẽ tìm chuyện để nói.
Y dùng khuỷu tay chọc chọc Yến Dương tiếp tục lải nhải: "Nhưng cô nương này cũng thật dũng cảm đấy, là con gái lại dám tòng quân đánh giặc.
Nếu năm ấy ta mà đi tòng quân chắc chắn cũng có thể đánh một trận ra trò.
"
"Vậy tại sao Trình huynh lại ở nhà?"
"Ài, còn có thể tại sao nữa.
Nhà ta chỉ có một đứa con độc đinh là ta, nếu ta tòng quân thì còn ai chăm sóc mẹ ta, việc đồng áng trong nhà cũng không thể để mẹ ta làm, vậy nên ta đành không đi." Há miệng to cắn nửa cái màn thầu, Trình Chí Phong vô tư trả lời.
" Trình huynh tự nguyện từ bỏ tiền đồ tốt đẹp của mình ư?" Không hiểu sao giọng nói Yến Dương hơi nhiễm một chút kích động, chỉ là Trình Chí Phong thần kinh thô hoàn toàn không nghe ra, lại còn chân thành gật đầu.
"Tiền đồ gì đó rất quan trọng, nhưng mẹ ta càng quan trọng hơn.
Ta chỉ là người thô tục, không hiểu biết gì nhưng có thể chăm sóc được mẹ là ta thỏa mãn lắm rồi."
"Thế ư?" Giọng điệu đã quay về bình thường, Yến Dương chầm chậm cắm màn thầu, ôn hòa mở miệng.
Đúng lúc này của phòng mở ra, một bà lão bước ra, Yến Dương ôn tồn đứng lên đi đến.
"Đại nương, nàng sao rồi?"
Vẻ mặt của bà lão có chút không tốt, liếc cửa phòng một cái rồi lại quay mặt về: "Những chỗ khác chỉ là vết thương nhỏ, nhưng vết thương trên bả vai quá sâu, hơn nữa cũng không biết đã bị thương mấy ngày rồi mà miệng vết thương đã sưng mủ, cần mua một vài dược liệu tốt bôi ngoài da và uống.
Nếu không sợ là cánh tay của cô nương kia không còn nữa."
Dứt lời, bà lão thở dài một hơi, lắc đầu, vẻ mặt khó xử.
Vết thương của nàng có thể chữa khỏi nhưng bà và con trai thực sự không thể chi trả nổi tiền thuốc.
"Đại nương, ta hiểu ý ngài.
Ngài yên tâm, ngày mai ta sẽ đi mua dược liệu sớm, ngài cần gì cứ báo ta là được." Nắm chặt tay, Yến Dương trả lời có chút khó khăn.
Hắn vẫn còn một ít bạc, là lộ phí mà hắn chuẩn bị để lên kinh dự thi, nếu dùng thì...!
Bất giác ánh mắt hướng về cửa phòng, Yến Dương nhắm hai mắt lại hít một hơi.
Thôi, bạc còn có thể nghĩ cách, chứ cánh tay mà không còn thì thật sự không còn nữa.
Lại thở dài, bà lão vỗ vai Yến Dương, cười hiền hậu.
"Con là một đứa trẻ tốt."
...!
Mở mắt một cách khó khăn, Liên Thanh cảm thấy mình mẩy đau nhức khắp nơi, đặc biệt là cánh tay, tựa như có hàng nghìn hàng vạn mũi kim đang cắm dày đặc trên đó.
Khi linh hồn xuyên không đến thì thân thể đang trong trạng thái bị thương nặng, chỉ nghe 89 nói một câu "Ký chủ mau lên" rồi loạng choạng ngã nhào trước mặt một người đàn ông, còn chưa kịp thấy gì chỉ kịp lầm bầm nói một câu cứu mạng rồi mất đi ý thức.
Trong nháy mắt đó, Liên Thanh thậm chí đã nghĩ rằng bản thân vừa đến thế giới phụ này đã đi đời nhà ma luôn rồi.
Cố gắng mở to hai mắt nhìn xung quanh căn phòng nhỏ, là một căn nhà đất đơn giản đến không thể đơn giản hơn, mọi thứ vật dụng đều là sản phẩm cực kỳ xưa cũ mà chỉ thời cổ đại mới dùng.
May mà không chết.
【 Ký chủ tỉnh rồi à? 】
Giọng nói 89 truyền đến từ trong đầu, không có gì không ổn nhưng vẫn hơi thấy không quen, Liên Thanh sửng sốt một lát mới phản ứng lại.
Vừa định nói chuyện thì bỗng nhận ra cổ họng khô khốc như một cái giếng khô cạn, thít chặt lại.
【 Ký chủ không cần nói chuyện trực tiếp, có thể nói chuyện với tui ở trong đầu.】
Cũng may 89 nhắc nhở kịp thời, Liên Thanh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
" Tôi đang ở đâu?" Mắt cũng hơi đau xót, Liên Thanh dứt khoát nhắm mắt lại nói chuyện với 89 trong đầu.
【 Thế giới nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta đấy ký chủ, thế giới này là một thế giới phụ chưa hoàn thành điển hình.
Ký chủ sẽ kế thừa tất cả ký ức của nguyên chủ thân thể này, sau đó thay thế nguyên chủ tiếp tục sống đến khi hoàn thành nhiệm vụ.】
"Chỉ kế thừa ký ức của nguyên chủ thôi à, không cho tôi nội dung cốt truyện hửm?"
【 Không có đâu, thế giới này là thế giới "thái giám" chứ không phải thế giới đã tan vỡ.
Câu chuyện phía sau của thế giới "thái giám" cần được các nhân vật trung tâm thúc đẩy hoàn thành, nên không có cốt truyện.
Không phải là 89 không cho nha, chỉ khi ở thế giới tan vỡ thì ký chủ mới có nội dung cốt truyện thôi.
】
89 kiên nhẫn giải thích, không hề có tí mất kiên nhẫn nào.
"Tôi hiểu rồi, vậy thì nhiệm vụ của tôi là gì?"
【 Thế giới "thái giám" không có nhiệm vụ cố định nha ký chủ, nói cách khác là dựa vào mỗi bước đi của nhân vật trung tâm phát triển cốt truyện rồi mới đưa ra nhiệm vụ.】
"...!Cho nên sao mà ngay từ đầu đã đưa tôi đến loại thế giới này, nghiêm túc à?".