Ngay buổi tối ngày hôm ấy, Lãnh Tử Nguyệt dẫn đầu ba người, cẩn thận tránh thoát cấm vệ quân mà rời cung
Hai ngày sau Thượng Quan Kỳ về đến kinh thành, tất cả các văn võ bá quan đều ra tiếp, ngay cả hoàng hậu chúng phi tần cũng đứng ở cửa cung nghênh đón
Thượng Quan Kỳ nói với Thượng Quan Dật mấy câu, nhìn một vòng không thấy Lãnh Tử Nguyệt, hắn có chút ngoài ý muốn
" Tử Nguyệt đâu? "
Thượng Quan Dật bị hỏi lúc này mới để ý đến, ngay cả cục bột nhỏ cũng không thấy đâu
" Chắc là chưa kịp đến đi "
Thượng Quan Kỳ gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, lúc này mới mang tất cả hồi cung
Thượng Quan Kỳ đem mọi chuyện sảy ra ở chiến trường kể lại cho Thượng Quan Dật nghe
Biết người mình thích lại đứng đầu quân phản loạn, Thượng Quan Dật nói mình không khổ sở thì chính là giả
Để cho đệ đệ mình có thời gian mà suy ngẫm, Thượng Quan Kỳ liền đi tìm Lãnh Tử Nguyệt
Vậy mà đến nơi, thứ hắn nhìn thấy chỉ là một khung cảnh vườn không nhà trống
Bên trong phòng, một phong thư đặt trên bàn, chẳng hiểu sao lúc này nhìn nó lại chói mắt một cách kì lạ
Thượng Quan Kỳ bình tĩnh mở thư ra đọc, đại khái chính là: Ta dẫn Dực nhi đi rồi, không cần tìm đâu
Thượng Quan Kỳ nhàn nhạt mỉm cười, trong ánh mắt như chứa đựng chút cô đơn
Hiện giờ hắn lại chỉ còn một mình
Không phải nói đến lúc hài tử trưởng thành rồi mới đi hay sao, hiện tại thằng bé mới năm tuổi
Thượng Quan Kỳ gấp lại lá thư, cẩn thận nhét lại vào phong, cất vào tay áo, như chưa có chuyện gì sảy ra mà đi ra ngoài
Lãnh Tử Nguyệt không hề biết những chuyện đó, hiện tại nàng đang ngồi trong một gian khách điếm, mặt đối mặt với Đoan Mộc Dung
Chuyện là ba người sau khi cưỡi ngựa đi một đoạn đường dài đều có chút mệt, liền tìm một nơi nghỉ chân tiện thể ăn một chút đồ ăn
Nhưng đồ mới ăn được một nửa, từ ngoài bước vào một nữ tử hắc y, trực tiếp ngồi đối diện Lãnh Tử Nguyệt, không ai khác là Đoan Mộc Dung
Hai người ngồi nhìn nhau gần một khắc, cuối cùng Lãnh Tử Nguyệt không kiên nhẫn nhíu mày hỏi
" Ý gì đây? "
Đoan Mộc Dung vẻ mặt bình tĩnh: " Không có gì, muốn ăn cơm cùng các người "
Lãnh Tử Nguyệt im lặng, không để ý đến nữ tử nữa, tiếp tục gắp thức ăn ăn cơm
Lãnh Dực nhìn Đoan Mộc Dung, xong gắp một miếng thịt bỏ vào chén Lãnh Tử Nguyệt, Lãnh Tử Nguyệt gắp lên trực tiếp ăn
Đồ ăn Đoan Mộc Dung gọi cũng đã mang lên, nàng cũng gắp một miếng thịt bỏ vào bát Lãnh Tử Nguyệt
Nhưng là thịt vừa thả xuống, Lãnh Dực đã dùng đũa gắp miếng thịt trong bát Lãnh Tử Nguyệt bỏ vào miệng mình
Hạ Nhi: "!.
.
"
Lãnh Tử Nguyệt coi như không thấy, tiếp tục ăn cơm
Đoan Mộc Dung hơi nhíu mày, gắp tiếp cọng rau cho vô chén Lãnh Tử Nguyệt, Lãnh Dực lại tiếp tục gắp đi ăn mất
Tiếp theo chính là lặp đi lặp lại như vậy
Lãnh Tử Nguyệt môi mím thành một đường thẳng: " Vui không? "
Một câu hỏi nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, nhưng Lãnh Dực vừa nghe đến, liền lập tức ngoan ngoãn ngồi ăn tử tế, Đoan Mộc Dung đũa còn đang muốn gắp cho nàng cũng không tự chủ được chuyển hướng đặt vào bát Lãnh Dực
Lãnh Dực: "!.
.
"
Đoan Mộc Dung: "! ăn nhiều mau lớn "
Hạ Nhi đứng dậy rót cho Lãnh Tử Nguyệt một ly trà, nàng cũng không từ chối, cầm lên uống một ngụm
" Nói đi, muốn gì? "
Đoan Mộc Dung hơi chần chừ: " Ta muốn đi cùng ngươi "
Lãnh Dực cùng Hạ Nhi ngay lập tức nhìn về phía Đoan Mộc Dung, trong mắt tràn đầy cảnh giác
Lãnh Tử Nguyệt nhướng mày: " Ngươi biết ta muốn đi đâu không? "
Đoan Mộc Dung lắc đầu, thấy Lãnh Tử Nguyệt nhìn mình, nàng giải thích
" Ta chỉ thân với ngươi, ngươi đi đâu, ta đi đấy "
Lãnh Tử Nguyệt nhếch khóe môi cười nhạt: " Mới hôm trước ngươi còn dẫn người tấn công Hiên Viên quốc đấy "
Đoan Mộc Dung nhíu mày: " Hiên Viên quốc đã diệt quốc của ngươi "
Lãnh Tử Nguyệt trầm mặc, lần này Hạ Nhi thay nàng trả lời
" Vậy thì sao, có liên quan gì đến Đoan Mộc tiểu thư ngươi? "
Đoan Mộc Dung: " Nàng là bằng hữu của ta, ta thay nàng báo thù "
Đoan Mộc Dung nhìn Lãnh Tử Nguyệt tiếp tục nói: " Thượng Quan Kỳ cũng đã lừa gạt ngươi, Dực nhi vốn không phải hài tử của hắn "
Cả bàn ăn bỗng chốc rơi vào im lặng, làm âm thanh ồn ào xung quanh liền khuếch đại lên
Hạ Nhi lo lắng nhìn Lãnh Dực, mà Lãnh Dực lại cúi gằn đầu xuống, trông như rất chi là buồn bã
Lãnh Tử Nguyệt đặt tay lên đầu bé xoa xoa hai cái: " Nhóc con, khỏi cần giả vờ, ta biết con phát hiện từ lâu rồi "
À phải nói là nàng cố ý để thằng bé ' vô tình ' nghe thấy mới phải
Lãnh Dực ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy chớp chớp nhìn Lãnh Tử Nguyệt
Quả thật chẳng có một tí biểu cảm gì gọi là khổ sở cả
" Vậy người biết cha là ai không? "
Lãnh Tử Nguyệt lại uống ngụm nước, vẻ mặt bất cần đời
" Ai biết "
Nghĩ nghĩ nàng lại bổ sung: " Sau này con thấy nam nhân nào thuận mắt thì nói, ta sẽ khiến hắn trở thành cha con "
Lãnh Dực ' a ' một tiếng, cái hiểu cái không gật đầu
Đoan Mộc Dung bị bỏ quên ở một bên chỉ có thể im lặng nhìn, đôi tay máy móc đưa cơm vào miệng.