Editor: Tieen
Súng trên tay Trì Vũ nhắm thẳng vào Chu Tử Nghiên, nói: "Chu Tử Nghiên, đi chết đi."
Không hề do dự nổ súng, Chu Tử Nghiên ngã xuống đất, hai mắt không cam lòng trừng cô ta, sau đó chậm rãi nhắm lại.
Tiểu Vũ... Sớm đã không còn là Tiểu Vũ cô quen biết...
"A!" Cô gái phía sau Trì Vũ sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, nhận thấy Trì Vũ nhìn về phía mình, cả người cô ta run rẩy xin tha, "Chị Vũ, em không nhìn thấy gì hết, chị tha cho em đi, em sẽ không..."
"Pằng ——" Sao cô ta có thể tha cho người biết đượcnhược điểm của mình?
Khi Trì Vũ muốn bắn Chu Tử Nghiên đang nằm trên mặt đất thêm hai phát nữa, thì phía trên có người gọi tên cô ta.
"Trì tỷ, mọi người có khỏe không?"
"Ừm, chị vẫn ổn..." Trì Vũ cất súng đi, bộ mặt dữ tợn ban đầu biến mất, thay vào đó một bộ dáng giả vờ kiên cường.
Cô ta đưa thân thể Chu Tử Nghiên và một cô gái khác vào trong không gian, vì còn chưa xác định bọn họ đã chết chưa, làm như vậy đề phòng họ kêu cứu.
Vừa lên đến mặt đất, cô ta không thể kìm được mà khóc lên.
"Tử Nghiên đâu? Còn có Mân Nhi đâu? Hai cô ây đâu rồi?"
Trì Vũ sốt ruột dò hỏi.
"Hai người bọn họ không bị nhốt cùng cô sao?" Lục Sâm tiến lên.
Nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cả người hắn dường như trưởng thành hơn, khi nghe thấy Chu Tử Nghiên không ở nơi này, đáy mắt hắn tối sầm lại, liền kêu thủ hạ đi tìm.
Nhưng lại không thấy... Ngoại trừ thi thể hai người đàn ông và những cô gái đáng thương, không thấy bóng hình Chu Tử Nghiên ở đâu cả.
"Lục đại ca, nói không chừng Tử Nghiên đã được hai người Tô Mộc cứu đi." Trì Vũ cố nén nổi ai oán trong lòng, nhẹ nhàng giải thích với Lục Sâm.
Chu Tử Nghiên! Chu Tử Nghiên!! Chu Tử Nghiên!!!
Cô chính là cây thuốc phiện! Là tai họa của Lục Sâm, tốt nhất nên bị một phát súng của cô ta giải quyết, nếu không, tôi khiến cô sống không bằng chết!
Lục Sâm nghe vậy, cảm thấy có khả năng, tìm khắp nơi cũng không thấy, ở lại đây cũng không có lợi ích gì.
Sau khi chôn hai thủ hạ kia, dùng máu của đám ác nhân tế bọn họ.
Ngay sau đó tiếp tục lên đường.
Khi đến thành phố Y, nhìn thấy tang thi ở thành phố Y đứng ngay ngắn thống nhất hai bên đường, như thể chúng đang nghênh đón một ai đó.
Để cảnh giác, đám người Lục Sâm không lái xe đi tới.
Mười phút sau.
"Bíp bíp bíp bíp ——"
Phía sau xe đám người Lục Sâm, một trận tiếng còi ô tô vang lên.
Lục Sâm quay đầu lại, nhìn thấy đầu tiên chính là một con Husky nằm trên nóc xe, giống như quân vương kiêu ngạo, miệt thị quần hùng.
Nhìn xuống, Tô Mộc ngồi ở vị trí điều khiển, còn ở vị trí ghế phụ chính là Tư Khế bị một quyển sách che mặt.
Đáy mắt hắn sáng ngời, xuống xe chào hỏi.
"Tô Mộc tiểu thư, Tử Nghiên có khỏe không?"
Nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh của họ, hẳn là Tử Nghiên được bọn họ cứu đi.
"Tử Nghiên?" Tô Mộc chợt cười khẽ, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng như đóa hoa sen tuyết nở rộ giữa sương tuyết bao phủ trên cao nguyên.
Lạnh lùng kiêu ngạo.
"Ngài nên hỏi Trì Vũ."
Lục Sâm nhất thời bị nụ cười của cô làm hoảng loạn, sau khi phản ứng lại lời nói của cô, nghi hoặc nói: "Hỏi Tiểu Vũ sao?"
Khuôn mặt Tô Mộc đột nhiên bị một quyển sách che chắn, Lục Sâm đem tầm mắt dời về phía Tư Khế.
Tư Khế văn nhã cười, mở miệng: "Lục Sâm tiên sinh, không nên nhìn chằm chằm vào bạn gái người khác, bạn trai cô ấy sẽ ghen."
Lục Sâm: "..."
"Gâu gâu gâu..." Husky trên nóc xe cũng không chịu cô đơn kêu lên hai ba tiếng.
Có thể đừng rãi cẩu lương được không? Bổn Husky một chút cũng không muốn ăn, bổn Husky chỉ muốn ăn thịt.
"Lời này của Tô Mộc tiểu thư là có ý tứ gì?" Lục Sâm không bị ảnh hưởng bởi chủ đề khác, cố chấp hỏi.
Tô Mộc bị che mặt, khẽ liếc nhìn Tư Khế.
Hắn mỉm cười, áp chế nhân cách thứ ba muốn đi ra, nói: "Tôi nói không đúng sao? Bạn gái."
Không thèm tranh luận với biến thái.
☆☆☆☆☆
23/07/2022