【 Ký chủ thật đáng sợ. 】 Cửu Thiên Tuế khoan thai nói một câu.
Bàn tay cầm bút của Tô Mộc dừng một chút, trả lời: "Thua hệ thống."
【 Bổn hệ thống đáng sợ? Bổn hệ thống đáng sợ chổ nào? 】
Bổn hệ thống lương thiện đáng yêu như vậy, lại nói bổn hệ thống đáng sợ?
Sợ là ký chủ bị mù.
"Nhìn không thấy mới là đáng sợ nhất." Tô Mộc thờ ơ phun ra một câu như vậy.
Cửu Thiên Tuế:!?
【 Bổn hệ thống có thực thể! Chỉ là ký chủ không thể nhìn thấy! 】
"Ồ?" Tô Mộc không tin.
【 Hừ, bổn hệ thống chính là hệ thống cao cấp ở tinh tế... Ha ha ha, nếu ký chủ muốn đặt bổn hệ thống? Bổn hệ thống không nói cho ký chủ. 】
Cửu Thiên Tuế vẫn luôn đề phòng Tô Mộc, làm sao có thể cho biết toàn bộ?
"Tinh tế." Tô Mộc nhàn nhạt lặp đi lặp lại hai chữ trong lời nói Cửu Thiên Tuế.
Cửu Thiên Tuế: 【... 】
Tinh tế thì làm sao?
Đúng vậy, chính là tinh tế, ký chủ có biết tinh tế là gì không?
"Tinh tế a..."
Cửu Thiên Tuế:!?
Chẳng lẽ ký chủ lại biết cái gì?
【 Ký chủ, cô cứ giả vờ đi, sao cô biết được chứ? 】
"Ừm, một không gian vượt ngoài thời gian tồn tại ở vĩ độ cao, bao gồm nhiều thiên hà." Tô Mộc dừng một chút, sau đó lại nói, "Ừm, không biết?"
Cửu Thiên Tuế:!?
【 Ký chủ, cô...】 Âm thanh của nó đã mang theo một tia tuyệt vọng.
【 Ký chủ là người sao? Tất cả những điều này đều biết! 】
Tô Mộc thần sắc lãnh đạm, mở miệng: "Hiện tại xác định."
Cửu Thiên Tuế: 【... 】
【 Ký chủ, từ đâu cô biết vậy? 】
"Đây không phải là cốt truyện của tiểu thuyết sao?" Tô Mộc hỏi.
Thư ký Lâm đọc rất nhiều loại tiểu thuyết, trước đó từng nói với cô một tiểu thuyết xuyên nhanh mang theo hệ thống, đại đa số đều giải thích lai lịch của hệ thống như vậy.
Cửu Thiên Tuế: 【... 】
Nó không có gì để nói.
Cửu Thiên Tuế im lặng, Tô Mộc im lặng tiếp tục vẽ phác thảo.
Hai canh giờ sau.
"Niệm An muội muội?" Giọng nói suy yếu của Kỷ Ngôn Đình truyền đến.
"Ở đây." Tô Mộc ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Cánh tay hắn chống giường, mái tóc dài xõa ra phía sau, làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch vì bệnh tật.
Xiêm y trước ngực mở rộng, lộ ra da thịt trắng nõn.
Một đôi mắt nhu hòa đượm nước nhìn Tô Mộc, dường như đang mời...
"Niệm An muội muội, ta nóng..." Cổ họng hắn có chút khàn khàn không rõ.
Tô Mộc đứng dậy đi qua.
Đưa tay sờ trán hắn, theo trán sờ mặt hắn, cả người đều nóng lên.
Nhíu lại, muốn bắt mạch cho hắn xem tình huống gì.
Tay Tô Mộc vừa muốn rút lui, đã bị hắn nắm chặt.
Bàn tay của hắn cũng nóng đến lợi hại.
"Niệm An muội muội, khó chịu..." Hắn nỉ non, nắm tay Tô Mộc hơi lạnh lẽo, đặt ở trán, trên mặt, lồng ngực...
Một đường đi xuống phía dưới.
Tô Mộc:!?
"Niệm An muội muội, nơi này khó chịu nhất, trướng trướng giống như muốn nổ tung." Kỷ Ngôn Đình kêu lên khó chịu nói.
"Buông tay." Hai chữ này là Tô Mộc từ kẽ răng nặn ra.
Có thể thấy được huyệt thái dương của cô giật giật.
"Không buông, Niệm An muội muội sờ thoải mái." Kỷ Ngôn Đình dùng âm thanh khàn khàn chơi xấu nói.
"Ưm hừ... Niệm An muội muội, muội lại xoa xoa..." Kỷ Ngôn Đình kêu rên qua đi, cảm giác thoải mái một chút, nhìn tay Tô Mộc rút lui, ánh mắt tha thiết.
Tầm mắt Tô Mộc rơi vào vị trí nhô ra ở bụng dưới hắn, huyệt thái dương không ngừng nhảy lên.
Ánh mắt lại dời về phía tay mình...
Vừa rồi hắn nắm tay cô, nắm lấy dục vọng nóng bỏng của hắn. Nhìn qua ngọn nguồn, hiện tại trên tay cô còn có một cổ nhiệt ý kia...
"Kỷ Ngôn Đình, ngươi muốn chết sao?" Ánh mắt lạnh lùng của Tô Mộc dừng ở trên mặt hắn.
"Niệm An muội muội, muội hung dữ với ta..." Kỷ Ngôn Đình ủy khuất rụt cổ, lấy một đôi mắt mềm mại long lanh nhìn cô.