Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Tô Mộc: "..."

Không hiểu sao có chút vô lực.

"Ngủ đi!"

"Khó chịu... Không ngủ được."

"Bang bang ba ba ——"

Kỷ Ngôn Đình bị đánh một trận, sau đó bị Tô Mộc dùng chăn che từ đầu đến chân.

"Bình tĩnh lại rồi xuống dưới ăn cơm."

Tô Mộc lạnh lùng nhìn chăn phồng lên kia.

"Ừm." Kỷ Ngôn Đình ngoan ngoãn trả lời.

Kỷ Ngôn Đình sợ nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cô, nằm trong chăn, xoa dịu cơn khô nóng trên người mình.

Tại vừa rồi khi tỉnh lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Niệm An muội muội, đột nhiên từ đáy lòng dâng lên một ý nghĩ muốn chiếm nàng làm của riêng.

Sau đó...

Cúi đầu nhìn tiểu huynh đệ cao ngất của mình.

Bi kịch...

Niệm An muội muội có thể sau này không để ý tới hắn hay không?

Nghĩ như vậy, Kỷ Ngôn Đình rất nhanh liền tỉnh táo lại.

Sau đó lại suy nghĩ lung tung, nghĩ, nếu nàng chán ghét mình, có thể làm như vậy sao?

Cả người hàn lệ tản ra, lúc Tô Mộc bưng thức ăn tới, hơi thở trước mặt làm cho cô nhíu mày.

"Bình tĩnh rồi thì tới đây ăn cơm."

Kỷ Ngôn Đình vừa nghe được giọng của Tô Mộc, từ trong chăn thò đầu ra, nhìn Tô Mộc.

"Niệm An muội muội, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra? Vừa rồi khó chịu như vậy... Muội, muội không giận ta, phải không?" Kỷ Ngôn Đình thật cẩn thận hỏi.

"Lại đây."

Kỷ Ngôn Đình chậm rãi vén chăn lên, sau đó đi tới.

"Ngồi xuống."

Ngồi ở vị trí Tô Mộc chỉ vào.

"Ăn cơm."

Ngoan ngoãn cầm đũa ăn cơm.

Đem tất cả đồ ăn đều ăn sạch sẽ, no đến sờ sờ bụng, sau đó len lén nhìn Tô Mộc bên kia vẫn đang vẽ phác thảo.

"Ăn no rồi?" Tô Mộc Mộc cũng không nâng đầu hỏi.

Kỷ Ngôn Đình gật đầu.

"Nên làm gì thì làm đi."

"Niệm An muội muội, muội còn giận ta sao?" Kỷ Ngôn Đình rối rắm trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi.

"Không." Nếu cô tức giận, hắn đã sớm thành một cỗ thi thể.

"Vậy Niệm An muội muội..." Kỷ Ngôn Đình muốn nói lại thôi.

Tô Mộc ngước mắt nhìn hắn, ý bảo hắn có chuyện muốn nói nhanh, có rắm mau thả.

Kỷ Ngôn Đình có chút ngượng ngùng, mở miệng: "Chúng ta đều làm chuyện như vậy, chuyện thân mật như vậy, chờ ta đỗ Trạng Nguyên trở về, nhất định sẽ cưới muội. "

Tô Mộc:?!

"Đi ra ngoài."

"Niệm An muội muội, muội đã sờ ta... Muội muốn không phụ trách sao? "Kỷ Ngôn Đình vẻ mặt ủy khuất nhìn Tô Mộc.

Khóe mắt Tô Mộc co rút.

Sau một khắc Kỷ Ngôn Đình đã bị ném ra ngoài.

"Niệm An muội muội, buổi sáng đã nói xong ta có thể ở phòng muội, muội đây là nói chuyện không tính giữ lời sao?"

"Niệm An muội muội, muội thay lòng, không thích ta nữa sao?"

"Niệm An muội muội..."

"Kỷ Ngôn Đình!" Giọng nói lạnh lùng của Tô Mộc truyền đến, Kỷ Ngôn Đình lập tức không lên tiếng.

Nhìn cánh cửa đóng chặt kia, Kỷ Ngôn Đình nhếch miệng cười cười.

Hắc hắc...

Niệm An muội muội, rõ ràng thích hắn, không phải sao?

Thích cảm giác được cô sủng ái, cũng thích nhìn bộ dáng mặt không chút thay đổi của cô bị hắn phá vỡ.

Chỉ có hắn mới có thể làm điều đó trước mặt cô, phải không?

Im lặng mấy canh giờ, Ảnh Nhất vừa trở về, báo cáo với Tô Mộc một phen về việc Tiền nhị thiếu muốn đến Kỷ gia thôn cưỡng ép định ra chuyện của cô.

Tiền nhị thiếu cho rằng cô ở Kỷ gia thôn, đương nhiên là thông báo cho cô.

Đoàn người Tiền nhị thiếu trên đường đã bị sơn tặc cướp đi, lúc Tiền nhị thiếu bị nhốt trong trại sơn tặc, không bao lâu thì bị nữ nhi của thủ lĩnh đám sơn tặc phát hiện y phục xộc xệch nằm trên giường nàng ta.

Nữ nhi của thủ lĩnh sơn tặc...

Tướng mạo phúc hậu, thích nhất là nam nhân giàu có giống nàng ta, hơn nữa cực kỳ bá đạo, thoáng cái liền nhìn trúng Tiền nhị thiếu xuất hiện trên giường mình, trực tiếp ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui