Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Tiền gia nhận được tin tức muốn đi chuộc lại Tiền nhị thiếu, lại bị sơn tặc cự tuyệt.

Bởi vì sơn tặc sẽ giữ hắn ta cho nữ nhi mình chơi.

Hiện tại người Tiền gia đóng cửa không tiếp khách, tìm quan phủ.

Quan phủ trừng trị sơn tặc sao?

Nếu quan phủ là xử lý được, như vậy đám sơn tặc cũng sẽ không chiếm ngọn núi này nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng xuống núi cướp bóc gây tai họa cho dân chúng gì đó.

Phụ thân nguyên chủ nhiều năm trước, chính là bị đám sơn tặc này cướp bóc sát hại.

Mà Tiền gia, hại nguyên chủ và phu thê Kỷ Thư.

Thiết kế này, dành cho kẻ "ở ác gặp ác".

Tình huống của hai đám người đều nằm trong tay Tô Mộc, hiện giờ va chạm cùng một chỗ, lưỡng bại câu thương, đợi đến lúc đó, Tô Mộc giải quyết chính là "tàn binh bại tốt", không cần tốn nhiều sức.


Tô Mộc hiện tại chỉ cần để cho người giám sát, không bị ngoại lực ngăn cản trận chiến này là được.

Kỷ Ngôn Đình như nguyện ở trong phòng Tô Mộc.

Nhưng...

Tô Mộc đã đi ra ngoài vì công việc của mình.

Kỷ Ngôn Đình được gọi là một cái u oán.

Mỗi ngày nhìn vật nhớ người, hóa u oán thành lực lượng, liều mạng đọc sách, chuẩn bị cho thi hội kế tiếp.

Thời gian thi được ấn định vào tháng 2 năm thứ hai sau thi hương, còn được gọi là mùa xuân.

Mà trong lúc này, thời gian Kỷ Ngôn Đình có thể nhìn thấy Tô Mộc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng hiện tại, Tiền gia không còn, mà sơn tặc vẫn luôn gây họa cho dân chúng, làm sơn tặc không bao lâu cũng bị quan phủ tiêu diệt.

Nhưng Kỷ Ngôn Đình biết, đây là bút tích của cô.

Niệm An muội muội của hắn so với trong tưởng tượng của hắn còn lợi hại hơn.

Nếu hắn không cường đại hơn nữa, làm sao có thể giữ được nàng?

Lúc Tô Mộc ở đây, Kỷ Ngôn Đình liền đi trước mặt Tô Mộc tận tình tạo cảm giác tồn tại, muốn chứng minh mình ở trong lòng cô phân lượng không có giảm bớt.

Khi cô không ở đây, hắn học tập.


Có Tô Mộc ở cùng và không có Tô Mộc ở cùng, Kỷ Ngôn Đình chính là hai loại tình huống.

Thỉnh thoảng lại đây thăm nhi tử, theo quan sát một hai ngày này bọn họ nhìn ra, nhi tử nhà mình tâm duyệt Niệm An.

Chỉ là không biết Niệm An có ý gì?

Theo bọn họ mà nói, nhi tử nhà mình là đức hạnh gì bọn họ rõ ràng, nếu hài tử Niệm An đáng thương này cuối cùng có thể giao cho nhi tử nhà mình, đó là tốt nhất.

Nhưng nếu nhi tử nhà mình đơn phương tương tư, như vậy, phải sớm làm cho hắn chết phần tâm tư này, để tránh làm tổn thương tình cảm bọn họ ở chung nhiều năm.

Hai phu thê bàn tính một phen, sau khi xác nhận tâm tư của Kỷ Ngôn Đình, muốn tìm cơ hội dò xét suy nghĩ của Tô Mộc.

Ngay sau khi Tô Mộc lần nữa ra ngoài hai mươi ngày trở về, phu thê Kỷ Thư vừa vặn tới ở một ngày, dự định ngày mai sẽ trở về Kỷ gia thôn.

Làm một bàn thức ăn ngon, bốn người ngồi cùng nhau ăn tối.

"Niệm An trưởng thành, có thể một mình đảm đương một phần, chỉ là Niệm An một mình ở bên ngoài, cũng phải chiếu cố bản thân thật tốt, nhìn xem này, một năm nay bận rộn, đều gầy đi không ít."

Kỷ Thư vui mừng nói.

Đối với Niệm An Kỷ Thư rất áy náy, để cho nàng còn nhỏ tuổi đã học y thuật, hiện giờ lại bôn ba bên ngoài.


Ngược lại không giống với hài tử bình thường, hai phu thê Kỷ Thư chỉ cảm thấy hài tử sống tốt là tốt rồi, sẽ không bởi vì nàng là nử hài, mà hạn chế nàng.

Mặc dù điều kiện của bọn họ không phải rất tốt, những bọn họ sẽ không kiểm soát tương lai của hài tử.

Cho dù Niệm An đã đến tuổi gả đi, trong thôn không ít người đến mai mói, nhưng bọn họ càng tôn trọng ý kiến của hài tử.

Hơn nữa, sau khi biết tâm ý của nhi tử nhà mình đối với Niệm An, càng hy vọng hai hài tử hiểu rõ nhau có thể ở cùng một chỗ.

"Niệm An ăn nhiều một chút." Kỷ Dung gắp cho Tô Mộc một cái đùi gà.

"Kỷ bá phụ bá mẫu, ta rất tốt, không cần lo lắng." Trên đường mở rộng mặc dù khó khăn, nhưng cô thích khiêu chiến như vậy.

☆☆☆☆☆

07/11/2022


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận