Vưu Tư trước khi chết, vẫn luôn không thể hiểu nổi vì cái gì chính mình sẽ GO DIE.
Nhưng hắn thật sự chết trước khi Mộ Ngôn tắt thở, cứ như vậy mà chết, nhưng việc càng đáng giận hơn là, Mộ Ngôn thế nhưng không có vì hắn rơi một giọt nước mắt.
*
Kéo dài thời gian xuyên qua, từng mảnh hình ảnh loé lên như vận tốc ánh sáng, đem tất cả hình ảnh này đó đều hóa thành một đạo ánh sáng, bị hút vào bên trong một cái động.
Ngay sau đó, chính là một mảnh hắc ám.
Áp lực nặng nề đột nhiên sinh ra, làm người muốn động cũng đều không động đậy nổi.
Trong đầu, vang lên thanh âm đạm nhiên ôn nhuận của một nam nhân.
"Cô thích tôi bao nhiêu?"
Thích! Thực thích!
Cái ý niệm này ở trong đầu chợt lóe mà qua, thời điểm đang muốn buột miệng thốt ra là lúc.
Trong đầu lại vang lên một thanh âm âm lãnh quỷ mị, mang theo dục chiếm hữu vô hạn cùng với lực khống chế mãnh liệt, "Không cho đi! Cô là của tôi!"
"Không được đi!"
Thanh âm này vẫn luôn vang vọng ở trong đầu Mộ Ngôn, tiếng vọng trong đầu, dần trở nên linh hoạt kỳ ảo.
Hai loại thanh âm đan chéo ở bên nhau --
"Cô thích tôi nhiều hay ít?"
"Không được trốn!"
Dần dần, hai đạo thanh âm âm sắc bất đồng thế nhưng đan chéo ở bên nhau --
Trên đỉnh Vân sơn, sương trắng lượn lờ, nắng sớm mông lung mang theo tia nhu hòa chiết xạ trên khung cửa sổ.
Cuối cùng chiếu lên mép giường cổ hương cổ sắc, lộ ra thân ảnh bên trong màn che.
Trên giường nằm một nam tử tuyệt mỹ.
Nam tử thần sắc tái nhợt, trên cái trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, lông mi tinh xảo như họa, mày đẹp nhăn lại, cánh môi phấn mím lại gắt gao.
Tóc dài màu đen xõa tung trên giường chăn màu trắng, đen trắng giao nhau, tựa như một bức tranh thủy mặc.
Một lát qua đi, lông mi cong dài của nam nhân nhẹ nhàng rung động, hai mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở lớn, giật mình bừng tỉnh.
Mười đầu ngón tay ngọc rõ ràng như trúc gắt gao nắm chặt khăn trải giường, một đầu tóc đen trút xuống, xõa tung ở sau lưng mảnh khảnh.
Mang một tia lười biếng tái nhợt lại dụ hoặc đến trí mạng.
"Công tử!"
Lúc này, một quả cầu trắng nhỏ từ trong phòng hiện lên, nhảy đến trong lòng ngực nam tử.
Chỉ là một con thú nhỏ toàn thân lông màu trắng, lông xù xù che mặt của tiểu thú, chỉ có thể nhìn thấy móng vuốt bụ bẫm của nó.
Nam tử nhẹ nhàng thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt.
"Công tử, làm sao vậy?" Tiểu thú bò đến trên vai nam tử, nhẹ giọng hỏi.
"Lại mơ thấy ác mộng?"
Nam tử mím môi, rồi sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Quả thật là như vậy.
Tiểu thú lấy ra móng vuốt nhỏ bụ bẫm của bản thân, vỗ vỗ vai nam tử, "Đừng sợ đừng sợ, kia chẳng qua chỉ là ác mộng.
"
"Công tử lại mơ thấy nữ nhân kia?"
Nam tử nghe vậy, chỉ hơi hơi cúi đầu, đầu ngón tay lại nắm khăn trải giường thật chặt.
"Nữ nhân kia đã chết sao?" Thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp thanh lãnh như tiếng nước suối róc rách tràn ra.
Vấn đề này --
Tiểu thú chậm rãi lắc đầu, "Nghe ngoại giới nói, vị kia của Mộ gia chỉ là bị mất tích, hẳn là không có chết dễ dàng như vậy được.
"
Một đầu lông xù xù của tiểu thú cọ cọ nam tử, nhẹ giọng nói, "Nữ nhân đó nếu đã mất tích, công tử, ngài cũng nên đem những chuyện cũ đó quên đi.
"
"Ngài gần đây, thích ngủ, thân thể còn tốt?"
Nam tử thu thu mắt, suy nghĩ một lát sau, chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt một mảnh đạm mạc.
Hắn nhàn nhạt lắc đầu, xốc chăn lên đứng dậy.
Tiểu thú ở trên vai hắn, lười nhác lăn lăn, sau đó trêu đùa nói, "Vị kia của Mộ gia hiện tại không rõ tung tích, còn lại tam đại gia tộc như hổ rình mồi.
"
"Liền tính nữ nhân kia trở về, cũng không có thời gian lại đây dây dưa với ngài.
Chúng ta thu được tin tức, lại trốn là được.
"
Tiểu thú lải nhải nói, công tử nó gia thế vô song, tựa như trích tiên, nhưng cố tình bị một cái ma quỷ coi trọng, thật bi ai.
Tiểu thú nhớ tới những việc mà nữ nhân kia làm đối với công tử của nó, nhịn không được cả người lạnh lạnh, cũng khó trách công tử ngày đêm gặp ác mộng.
Nữ nhân này rất xấu.
- -
Đây là thế giới hiện thực của nam chủ, bản thể của nam chủ sẽ xuất hiện ở mấy vị diện sau chứ không chờ đến kết cục mới xuất hiện, sau mấy cái vị diện nữa tôi liền sẽ viết thế giới hiện thực của nam chủ.
Lấy góc độ của nam chủ viết những sự tình hắn đã trải qua.
Cái này chỉ là đoạn ngắn ngắn ngủi, mọi người đã nhìn ra nam nữ chủ là như thế nào bị dây dưa chưa? .