Đến chân cầu thang, Mộ Ngôn bị một cái nam sinh thanh tú ngăn lại, nam sinh ngượng ngùng đem phong thư trong tay đưa cho Mộ Ngôn, sau đó liền chạy.
Mộ Ngôn liếc mắt nhìn phong thư một cái, trên giấy viết thư có một cái trái tim tình yêu, thoạt nhìn giống như là một phong thư tình.
Vì vậy có chút tò mò, mở ra nhìn thoáng qua.
Phía trên giấy trắng mực đen, viết ra nỗi lòng ngập tràn tình yêu của thiếu niên.
- - nếu cậu nguyện ý, mình nguyện mỗi ngày bồi cậu đi nhà ăn ăn cơm, đi dạo trên đường chạy, vì cậu mà làm việc, cùng cậu dắt tay.
.
Mộ Ngôn biểu tình khó có thể miêu tả, sau đó biểu tình nhàn nhạt đem phong thư này hoàn hoàn chỉnh chỉnh lại gấp lại thả vào phong bao, tùy ý đặt ở túi áo đồng phục.
Cô hơi hơi quay đầu nhìn thoáng qua, đối diện với tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Dã, trước khi thiếu niên nhanh chóng dời đi tầm mắt, cô giơ giơ lên thư trong tay, thanh âm bình đạm, "Muốn xem sao?"
Lục Dã đang chuẩn bị lên lầu chân một cái dẫm không, thiếu chút nữa ngã xuống, nhưng là cũng may hắn tay mắt lanh lẹ đỡ lấy lan can.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua Mộ Ngôn, "Không có hứng thú.
"
Sau đó liền quay người muốn đi.
Liền nghe tiểu cô nương lại hỏi một câu, "Sách giáo khoa đã không có, cần notebook sao?"
"Phanh!"
Lúc này cầu thang truyền đến một tiếng vang lớn, người nào đó đầu nặng nề đập vào tay cầm.
Không khí yên lặng trong nháy mắt.
Mộ Ngôn chân hơi hơi dừng, thời điểm lại nhìn qua, nơi đó đã không có người.
"! "
*
"Lục ca, đã xảy ra chuyện gì a? Sao đầu lại như thế này?"
"Lăn.
"
"Ai nha, muốn hay không đi bệnh viện nhìn xem a!"
"Lăn!"
Lục Dã sắc mặt bất thiện che lại đầu chính mình, nhấc chân đi về phía trước.
Nhưng mà, hoàng mao tiểu đệ phía sau này lại dây dưa không thôi, "Lục ca, có phải hay không có người nhân lúc tụi này không có ở đây tìm anh gây phiền toái? Ta sát, ai dám đụng đến Lục ca, Triệu Tam ta nhất định sẽ không bỏ qua hắn!"
Hoàng mao tiểu đệ bộ mặt dữ tợn, thời điểm đang chuẩn bị nói cái gì đó, Lục Dã nhấc chân đối với hắn mông cho một đá.
"Lại ồn lão tử giết chết cậu.
"
Nói ra lời nói chết người, Lục Dã là không có khả năng sẽ nói ra miệng.
Gần nhất Tống Lam đi theo tiểu nữ phiếu chính mình đi ra ngoài chơi, chuẩn bị học tập thật tốt mỗi ngày hướng về phía trước.
Lục Dã không thích cùng nữ nhân chơi, vì thế liền không cùng Tống Lam đi đến cùng một khối.
Hai người từ cổng trường đi ra, lại ở cổng trường thấy được Mộ Ngôn.
Thiếu nữ khuỷu tay treo áo khoác đồng phục, tóc màu nâu hơi xoăn buộc thành đuôi ngựa, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên, đem phong thư trong tay đưa cho thiếu niên thanh tú trước mặt.
Thiếu niên trên mặt nhiễm hồng, tay kích động tiếp nhận phong thư, lại nghe đến thanh âm ôn hòa của người nọ.
"Xin lỗi, mình cự tuyệt tất cả đề nghị cùng yêu cầu trong thư.
"
Không có một chút uyển chuyển.
Rõ ràng thoạt nhìn thập phần ôn nhu, thanh âm cũng ôn nhu, lễ phép rồi lại xa cách đạm mạc, lời nói ra lại làm kia thiếu niên thanh tú sắc mặt một chút một chút chuyển trắng.
Ở góc độ Lục Dã cùng tiểu đệ đứng xem, chỉ có thể nhìn thấy Mộ Ngôn đạm cười nói cái gì, kia thiếu niên lại sắc mặt tái nhợt chạy đi.
Triệu Tam: "Emmmm, này không phải là nữ sinh lần trước kia sao?"
Lục Dã thu hồi tầm mắt chính mình, hừ một tiếng, cất bước đi về phía trước.
Triệu Tam đi đến trước mặt Lục Dã, tấm tắc một tiếng, "Nữ sinh này nhưng không đơn giản, cư nhiên lại có người hướng nàng thổ lộ.
"
Lần trước thời điểm hẻm nhỏ chặn người, nữ sinh này đột nhiên toát ra tới, ở bên tai người nọ không biết nói cái gì.
Người nọ thế nhưng liền ngoan ngoãn đem tên kẻ hãm hại Lục ca báo ra tới.
Bay nhanh chạy đi.
Bị đánh cũng chưa nhìn đến hắn bị dọa thành cái dạng này, thoạt nhìn còn rất có thủ đoạn.
Triệu Tam tấm tắc một tiếng, nữ nhân quả nhiên không dễ chọc.
Lục Dã lãnh đạm liếc liếc mắt nhìn Triệu Tam một cái.
.