Xuống xe, đón gió lạnh thổi, Lục Dã đầu cũng rõ ràng một chút.
Hắn dại ra nhìn cái tay bị trát thành cái động của chính mình cùng túi thuốc, hồi tưởng lại khoảng không gian tối tăm cùng thanh âm lãnh đạm của thiếu nữ.
"Tới rồi, xuống xe đi, đúng hạn uống thuốc, ngủ ngon."
Lục Dã trong óc chỉ có những lời này lặp lại, vì thế hắn mơ mơ màng màng đi về nhà chính mình.
Nhà Lục Dã cũng chỉ có chính hắn một người, đem thuốc trong tay buông, nằm ở trên giường mơ mơ màng màng liền ngủ.
Cho đến nửa đêm --
Lục Dã hạ sốt, mông lung nhớ tới việc hôm nay, hắn đột nhiên bật dậy, "Dựa!"
·
Ba ngày sau.
Đại hội khen ngợi bắt đầu.
Chủ nhiệm lớp Mộ Ngôn lôi kéo Mộ Ngôn lại hỏi lại một lần.
"Chuẩn bị tốt diễn văn sao?"
"Chờ lát nữa Lục Dã lên rồi em liền đi lên, biết không?"
"Ai nha, thật là có điểm kích động, có điểm vui vẻ!"
Mộ Ngôn: "..."
Trên đài chủ tịch, thiếu niên mặc một thân đồng phục có vẻ có chút đơn bạc, hắn cúi đầu nhìn nhìn tờ giấy trong tay.
Cái mũi giật giật, không nhịn được --
"Hắt xì."
Thanh âm này theo microphone truyền ra, Mộ Ngôn ở hậu đài ngước mắt nhìn thoáng qua.
Từ trước đến nay Lục Dã đều nói ngắn gọn, hiện tại càng ngắn gọn.
Bởi vì hắn đánh cái hắt xì xong, liền không có bên dưới, tờ giấy diễn văn bị hắn lấy tới lau nước mũi.
"..."
Mọi người đều thói quen.
Mộ Ngôn học kỳ này biểu hiện ưu tú, cùng Lục Dã địa vị tương đương, cái người thoạt nhìn tính tình tốt đẹp, vừa thấy liền biết chính là đệ tử tốt.
Sau khi bị bài diễn thuyết kỳ ba của Lục Dã tiêm nhiễm một thời gian dài, mọi người không khỏi đối Mộ Ngôn ôm một chút chờ mong.
"Thưa thầy cô, các vị lãnh đạo cùng các bạn học.."
Thanh âm mát lạnh ôn nhu từ microphone vang lên, vô cùng dễ nghe.
Các thầy cô ánh mắt sáng lên, chờ đợi Mộ Ngôn nói.
Mộ Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua bản diễn văn, "Hôm nay ánh nắng tươi sáng, kim thu hiên ngang, thời tiết này nói cho chúng ta biết.."
"Nên học tập."
"Hôm nay, các bạn học tinh thần phấn chấn bồng bột, xếp hàng chỉnh chỉnh tề tề dưới đài, từ nơi xa xem, chương hiển ra khí thế bàng bạc của trường chúng ta."
Nói đến một nửa, nhóm lãnh đạo cùng giáo viên khóe miệng đều nhịn không được giơ lên.
Khống chế không được a!
Đám học sinh phía dưới cũng nhịn không được mà phát ra tiếng cười.
Mộ Ngôn dừng một chút, biểu tình nhàn nhạt nhìn chằm chằm tờ diễn văn, yên lặng niệm một lần.
Đem mỗi cái học sinh tốt học sinh dở của mỗi một lớp, mỗi một niên cấp đều khen một lần, chủ nhiệm lớp cùng lão sư đều khen biến.
Cuối cùng --
"Ở cái niên cấp này, mục tiêu của chúng ta là học tập thật tốt mỗi ngày hướng về phía trước."
Đọc xong, Mộ Ngôn nói câu cảm ơn.
Liền đi xuống đài.
"Tiểu hệ thống, tôi phát hiện, cậu viết diễn văn không phải ưu tú bình thường."
【 ha ha ha, đó là đó là, ký chủ, có hay không cảm thấy kiêu ngạo, tự hào! 】
Phẩm đọc xong lúc sau Mộ Ngôn mặt vô biểu tình, "Xin lỗi, cái cảm giác này nhưng thật ra không có, tôi chỉ cảm thấy mất mặt."
"Không có cái bản diễn thuyết nào có thể viết đến ưu tú như cậu vậy."
【..
】
Cái thời tiết nào nó nói cho chúng ta biết muốn học tập.
Tư thế đứng như thế nào thể hiện ra khí thế bàng bạc của trường..
Không ai có thể ưu tú như vậy.
Cuối cùng Mộ Ngôn đánh giá một câu, "Cậu khuyết thiếu một cái sân diễn thuyết, cùng người xem."
【 cảm ơn, cảm ơn! 】
Chúa tể hệ thống cười hoa hòe lộng lẫy, ký chủ nhược kê miệng cũng thật ngọt.
Mộ Ngôn: "..."
"Ta nên đổi một chút, tôi nói chính là nói mát, cảm ơn."
【..
】
【 thần mẹ nó mát! 】
"Hệ thống ưu tú là sẽ không nói tục."
【..
Tôi! 】
"Hệ thống ưu tú là sẽ không dỗi ký chủ."
【..
】
"Hệ thống ưu tú là vô điều kiện sủng ký chủ."
【..
】
"Cậu liền không phải cái hệ thống tốt."
【..
】quỷ mới tin cô! .